Vụ Lý Thanh

Chương 9: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Chương 9: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Trần Thanh Vụ đưa tay vào, chạm vào một thứ lạnh ngắt. Lấy ra, quả nhiên là một hộp kem.

Mạnh Kỳ Nhiên nhìn về phía cửa, làm bộ canh chừng: “Ăn nhanh, không dì nhìn thấy hai đứa mình đều bị mắng. Nói trước nhé, chỉ được ăn một miếng thôi, không lại sốt đấy."

Trần Thanh Vụ mỉm cười: “Ăn một miếng còn không bằng không ăn." Nhưng vừa nói vừa mở nắp hộp.

Cô lấy thìa nhựa múc một thìa đưa vào miệng, Mạnh Kỳ Nhiên đã giơ tay cướp lấy phần còn lại.

"Này..."

"Đã nói chỉ một miếng thôi mà."

"Một miếng với hai miếng cũng có khác gì đâu."

"Ai mà biết được." Mạnh Kỳ Nhiên không hề lay chuyển.

Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ phía nhà bếp vọng lại.

Trần Thanh Vụ nhanh chóng nhét chiếc thìa vào tay Mạnh Kỳ Nhiên.

Mạnh Kỳ Nhiên khẽ cười, nói nhỏ: "Đồ nhát gan."

Anh ta có một khuôn mặt điển trai đầy thu hút, khi đến gần càng khiến người ta hoa mắt. Tiếng cười lướt qua tai cô, khiến cô thấy hơi ngứa ngáy, không tự chủ được mà rụt cổ lại.

Liêu Thư Mạn liếc mắt thấy hộp kem trên tay Mạnh Kỳ Nhiên.

Mạnh Kỳ Nhiên vội vàng múc một thìa cho vào miệng.

"Lớn tướng rồi còn thích ăn kem? Lấy từ đâu ra thế? Sao lúc nãy không thấy?" Liêu Thư Mạn cười nói.

"Để trong túi, suýt nữa thì quên mất."

"Không được cho Thanh Vụ ăn đâu đấy."

"Tất nhiên là không rồi ạ." Mạnh Kỳ Nhiên ngoan ngoãn đáp.

Trần Thanh Vụ không khỏi bật cười.

Hình như, tất cả những cảm giác thất vọng mơ hồ và sâu lắng đêm qua đã không còn quan trọng nữa.

Buổi tối nhà họ Mạnh có tiệc chiêu đãi khách, Mạnh Kỳ Nhiên ở lại đến khoảng bốn giờ thì về.

Gần giờ cơm tối, có người gõ cửa.

Liêu Thư Mạn gọi người giúp việc ra mở cửa, một lúc sau người giúp việc dẫn khách vào.

Là Mạnh Phất Uyên.

Mạnh Phất Uyên như vừa đi tiếp khách về, bên trong chiếc áo khoác đen vẫn là một bộ vest lịch sự.

Anh xách một hộp bào ngư khô, bình thản giải thích với Liêu Thư Mạn: "Đối tác tặng, dì biết bố mẹ cháu không thích hải sản, để ở nhà cũng lãng phí. Nếu dì không chê, mang về ăn thử cho biết."

Vừa nói, anh không để lộ cảm xúc mà liếc nhìn Trần Thanh Vụ.

Cô mặc đồ ở nhà, vai khoác một chiếc khăn choàng len cashmere trắng. Sắc mặt vẫn còn hơi tái, nhưng tinh thần tốt, có vẻ như đã thực sự ổn.

Liêu Thư Mạn hơi ngạc nhiên, vì Mạnh Phất Uyên luôn rất chu đáo, việc đến thăm vào giờ ăn tối rõ ràng không phù hợp với phong cách thường ngày của anh.

Bà nhận lấy hộp bào ngư, cười nói: "Phất Uyên có lòng quá, nhà dì đang chuẩn bị ăn cơm, vừa hay ngồi xuống ăn cùng luôn nhé."

"Nhà cháu đang có khách, lần sau cháu sẽ lại đến làm phiền dì."

Liêu Thư Mạn nói không sao, khi nào rảnh thì cứ đến.

Mạnh Phất Uyên gật đầu, chuẩn bị cáo từ.

Liêu Thư Mạn định tiễn anh ra cửa, Trần Thanh Vụ nói: "Mẹ để con tiễn, con có chuyện muốn nói với anh Uyên."

Mạnh Phất Uyên dừng lại một chút, chào tạm biệt bố mẹ Trần, rồi quay người đi ra cửa.

Phía sau, Trần Thanh Vụ bước theo không nhanh không chậm.

Đến cổng, Mạnh Phất Uyên dừng lại, cúi đầu nhìn Trần Thanh Vụ.

Trần Thanh Vụ đưa tay sờ túi áo, lấy ra chiếc bật lửa, đưa cho anh.

Cô mỉm cười nói: "Chắc anh Uyên quen dùng cái này rồi, em cũng không nên lấy đồ của người khác. Hơn nữa, mấy hôm nữa em về bằng máy bay, không qua được cửa kiểm tra an ninh."

Giọng Mạnh Phất Uyên đều đều: "Vậy thì vứt đi."

Trần Thanh Vụ ngẩn người, cầm chiếc bật lửa trên tay không biết phải làm sao.

Những năm nay cô ít tiếp xúc với Mạnh Phất Uyên, không hiểu rõ tính tình của anh. Chỉ từ giọng điệu của Mạnh Phất Uyên, rõ ràng là cô đã gây quá nhiều phiền phức, khiến người ta khó chịu.

Hai người đứng đối diện nhau, không khí có chút ngượng ngùng.

Một lúc sau, Mạnh Phất Uyên vẫn đưa tay ra, nhận lấy chiếc bật lửa.

Anh không muốn thấy cô khó xử, rõ ràng đã có quá nhiều chuyện khiến cô khó xử rồi.

Trần Thanh Vụ như trút được gánh nặng, lùi lại nửa bước, nói thêm: "Cảm ơn anh vì tối qua."

"Không cần đâu. Anh chỉ giúp Kỳ Nhiên xử lý hậu quả thôi."

"Không, không phải..." Giọng Trần Thanh Vụ nhỏ đi một chút, ánh mắt nhìn chiếc bật lửa trên tay anh: “Em nói cái này."

Mạnh Phất Uyên khựng lại.

Trong giây lát, anh không biết nên đáp lại thế nào, đành giả vờ nhìn đồng hồ.

"Xin lỗi, làm tốn thời gian của anh rồi." Trần Thanh Vụ vội vàng mở cửa cho anh.

Mạnh Phất Uyên đút một tay vào túi quần dài, bước ra khỏi cửa, nói không chút cảm xúc: “Không cần tiễn đâu, vào ăn cơm đi."

Anh bước xuống bậc thềm, nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, bước chân mới thả chậm.

Bàn tay trong túi nắm chặt chiếc bật lửa.

Bốn góc của nó tạo ra những cơn đau nhỏ trong lòng bàn tay anh.