Chương 10: Khoảng cách không thể nhìn thấy
Ngày mùng Một Tết, hai nhà hẹn nhau đi chùa thắp hương.
Cả ông bà nội ngoại của hai nhà vẫn còn khỏe mạnh, cả đoàn gồm ba chiếc xe. Bố Trần và bố Mạnh mỗi người lái một chiếc, chở theo ông bà. Hai bà mẹ muốn ngồi cùng với đám thanh niên, nên ngồi chung một chiếc xe do Mạnh Phất Uyên lái.
"Thanh Vụ ngày nào đi làm lại?" Dì Kỳ hỏi.
"Mùng bốn cháu phải đi rồi dì."
"Sớm thế sao?"
"Vâng. Sau tết xưởng chuẩn bị nung một đợt đồ sứ, bọn cháu phải đến chuẩn bị."
"Cháu không phải định nghỉ việc rồi sao?"
"Có một số công việc cũng phải làm xong đã ạ." Trần Thanh Vụ mỉm cười trả lời.
Kỳ Lâm cười nói: "Thanh Vụ từ nhỏ đã có trách nhiệm."
Mẹ Trần ngồi ghế trước quay đầu hỏi Mạnh Kỳ Nhiên: "Kỳ Nhiên, khi nào thì cháu đi diễn?"
Mạnh Kỳ Nhiên ngồi dựa vào cửa sổ bên trái, trông có vẻ hơi lười biếng, trả lời câu hỏi liền ngồi thẳng dậy một chút, cười nói: "Đầu tháng ba ạ. Dì có muốn đi xem không? Cháu để dành phiếu cho dì."
"Ôi không được rồi, đã hẹn với bà ngoại Thanh Vụ, dẫn bà đi du lịch Thái Lan."
Kỳ Lâm hứng thú hỏi: "Chỉ có hai người thôi à?"
"Phải. Bà ngoại nói già rồi mà chưa từng ra nước ngoài, tôi muốn nhân lúc bà còn khỏe mạnh, dẫn bà đi chơi một chuyến."
"Cho bà ngoại Kỳ Nhiên đi cùng mọi người được không?"
Liêu Thư Mạn vui mừng nói: "Được chứ! Đi cùng càng vui."
Hai bà mẹ hào hứng nói chuyện về chuyến đi Thái Lan.
Mạnh Kỳ Nhiên nghiêng người hỏi Trần Thanh Vụ: "Trước đây không phải em nói xưởng các em tổ chức triển lãm sao, khi nào vậy?"
"Cũng đầu tháng ba khai mạc."
"Thế em đi xem buổi diễn của anh chứ?"
"Chắc chắn sẽ đi mà." Trần Thanh Vụ cười nói: “Yên tâm, không bỏ lỡ đâu."
Mạnh Kỳ Nhiên cười khẽ.
Trần Thanh Vụ nhìn anh ta cười, phản ứng lại: "…Anh lại viết bài hát cho em à?"
"Em đoán thử xem."
Trần Thanh Vụ mỉm cười dịu dàng.
Mạnh Phất Uyên lái xe phía trước, khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe.
Trong gương, một khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười như vẽ lên giấy tuyên thành, linh động và thanh nhã.
Anh nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Trong chùa đông đúc người, phải mất một lúc lâu mới có thể thắp hương ở Đại Hùng Bảo Điện.
Bố Mạnh thân quen với một vị trụ trì trong chùa, hàng năm đầu năm mới đều đến tìm trụ trì để dâng đèn trường minh.
Trụ trì dẫn mọi người đi xin đèn, ông nội Mạnh bước qua cửa điện thì bước chân không vững, phải dựa vào bàn cạnh cửa.
Trên bàn có đặt một ống thẻ, nhìn như sắp bị áo khoác lông của ông nội Mạnh làm đổ, Mạnh Phất Uyên đi sau nhanh tay đỡ lấy.
Ống thẻ không đổ, nhưng có một thẻ rơi ra.
Mạnh Phất Uyên vừa định đặt lại thẻ vào ống, trụ trì ngăn lại: “Không được."
Mạnh Phất Uyên dừng động tác.
Trụ trì mỉm cười nói: "Hễ rút ra thẻ nào, đều phải giải thẻ đó."
Mạnh Phất Uyên gật đầu, đưa thẻ cho trụ trì.
Trụ trì nhìn thoáng qua, bước vào điện, lấy ra từ tủ bên cạnh một tờ giấy giải thẻ.
Mạnh Phất Uyên nhận lấy xem.
Thẻ thứ mười hai, Ất Hợi
Thẻ viết: "Hai hàng lông mày chưa giãn bao năm, nay gặp thời khác biệt; hoa đào hoa lê nở rộ giữa xuân sâu, cảnh sắc hoa sen tươi đẹp giữa mùa thu."
Kèm theo lời giải thẻ: "Sao Hồng Loan di chuyển. Cơ duyên đến. Tài tử giai nhân. Khuyên bạn nắm bắt. Đợi thời mà hành động, tất có thu hoạch."
Mạnh Phất Uyên nhìn chằm chằm năm chữ "sao Hồng Loan di chuyển", nhíu mày.
Anh cảm thấy hoàn toàn không đúng, nhưng vì lịch sự không nói ra, chỉ gấp tờ giải thẻ lại, bỏ vào túi áo khoác.
Trong điện, tại chỗ xin đèn, mọi người đều đang viết bảng cầu phúc.
Trần Thanh Vụ đứng cạnh bà nội, đứng ở mép bàn.
Không cố ý, nhưng chỉ còn chỗ trống bên phải của Trần Thanh Vụ. Sau một lúc do dự, Mạnh Phất Uyên vẫn bước đến.
Lấy bảng cầu phúc, chuẩn bị viết thì Trần Thanh Vụ đã viết xong.
Cô cầm lên thổi thổi, như muốn mực nhanh khô hơn.
Mạnh Phất Uyên ngước nhìn, liền thấy nét chữ nhỏ xinh trên bảng, trông rất đẹp: "Chúc Kỳ Nhiên biểu diễn và thi đấu thuận lợi."
Một đứa trẻ thật thà, từ nhỏ đến lớn mọi ước nguyện đều dành cho Mạnh Kỳ Nhiên.
Mạnh Phất Uyên dừng lại, liền bỏ bút và bảng gỗ xuống, không viết nữa - lúc này mình đầy ghen tị, sợ sẽ xúc phạm Phật Tổ.
Dâng đèn xong, mọi người rời điện đi ra ngoài.
Mạnh Phất Uyên chậm lại vài bước, gấp tờ giải thẻ không bao giờ ứng nghiệm đó thành một dải dài, buộc lên cành cây lựu.
/
Sáng mùng bốn, Mạnh Phất Uyên đến thăm ông Lục và tổng giám đốc Lục của SE Medical.
Trước bữa trưa, anh trở về nhà.
Vừa vào cửa, Mạnh Kỳ Nhiên ngáp dài từ trên lầu bước xuống.
Mạnh Phất Uyên cởϊ áσ khoác treo lên giá, hỏi Mạnh Kỳ Nhiên: "Đã tiễn Thanh Vụ ra sân bay chưa?"
Mạnh Kỳ Nhiên nói: "Chưa. Chú Trần nói tự mình đưa đi."
"Em ngủ đến giờ mới dậy?"
"Ừm."
Mạnh Phất Uyên nhìn anh ta, ánh mắt rất tĩnh lặng, cũng có phần lạnh lẽo.
Mạnh Kỳ Nhiên hơi ngạc nhiên: "…Sao thế?"
Mạnh Phất Uyên không nói một lời, xắn tay áo, đi về phía nhà vệ sinh để rửa tay.
/
Đầu tháng Ba.
Ban nhạc của Mạnh Kỳ Nhiên biểu diễn ở Đông Thành, Trần Thanh Vụ theo hẹn đến cổ vũ.
Xong việc, cô lập tức ra sân bay, bay mất hai tiếng, khi máy bay hạ cánh, cô mở điện thoại thì thấy tin nhắn của Mạnh Kỳ Nhiên:
"Xin lỗi Vụ Vụ, anh say quá không đi được, anh có nhờ anh trai đến đón em."
Trần Thanh Vụ nhớ lại chuyện Tết, không muốn làm phiền Mạnh Phất Uyên thêm nữa.
Tuy nhiên, tin nhắn đã gửi từ một giờ trước, khi đó cô còn đang bay trên trời, không thể từ chối.
Hơn nữa, Mạnh Phất Uyên đã đến - tin nhắn của anh gửi cách đây mười lăm phút.
Tin nhắn ngắn gọn: "Đến ga quốc nội, cửa B2."
Trần Thanh Vụ không kịp suy nghĩ nhiều, vội trả lời Mạnh Phất Uyên: "Đã hạ cánh, đang chờ lấy hành lý."
Không ngờ hành lý ra chậm, phải đợi nửa giờ mới nhận được.
Kéo hành lý, cô vội vàng đi đến cửa ra vào.
Từ xa cô thấy Mạnh Phất Uyên, anh mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, bên ngoài khoác áo gió màu cà phê đậm, dáng người cao lớn, trông rất nổi bật.
Đã hơn một giờ sáng, bắt anh đợi lâu như vậy, Trần Thanh Vụ cảm thấy rất ngại, vội vàng chạy tới.
Đến gần, cô xin lỗi trước: "Xin lỗi, đợi hành lý lâu quá…"
“Không sao. Đi thôi.” Mạnh Phất Uyên tự nhiên đưa tay ra, cầm lấy chiếc vali từ tay Trần Thanh Vụ. Khí thế mạnh mẽ của anh khiến cô không thể không buông tay.
Bánh xe vali lăn tròn trên mặt đất, Mạnh Phất Uyên bước nhanh, chiếc áo khoác tung bay theo từng bước đi, khiến Trần Thanh Vụ phải chạy mới theo kịp. Đến cửa ra vào của tòa nhà, Mạnh Phất Uyên bất ngờ dừng lại. Trần Thanh Vụ phản ứng nhanh, cũng dừng bước theo.
Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy Mạnh Phất Uyên buông tay kéo vali, cởϊ áσ khoác ra nhẹ nhàng ném nó vào lòng cô. Theo phản xạ, cô ôm lấy áo khoác, một mùi hương lạnh lẽo thoảng qua.
Chắc là do đi nhanh quá nên anh nóng, nhờ cô cầm hộ áo khoác. Trần Thanh Vụ chỉnh lại áo khoác, ôm trong tay. Mạnh Phất Uyên nhìn cô, có vẻ muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Trần Thanh Vụ hơi bối rối: "Có chuyện gì vậy?"
Nhưng Mạnh Phất Uyên không nói gì, tiếp tục đẩy vali đi ra ngoài. Bãi đỗ xe ở ngoài trời, cần phải băng qua hai làn đường dành cho taxi và xe đặt trước. Vừa bước ra khỏi cửa, gió lạnh thổi tới tấp.
Trần Thanh Vụ đi vội, không chú ý xem thời tiết ở Đông Thành thế nào, không ngờ hôm nay lại có đợt lạnh trái mùa, nên thời tiết thay đổi đột ngột. Cô chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng màu đen, bị gió thổi làm cô run lên. Lúc này, cô mới hiểu ra ý nghĩa của việc Mạnh Phất Uyên đưa áo khoác cho cô.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]