Vụ Lý Thanh

Chương 8: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Chương 8: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Xe đến nhà họ Trần, bố mẹ Trần Thanh Vụ cũng vừa về đến nhà.

Xe vừa dừng lại, mẹ Trần, Liêu Thư Mạn lập tức mở cửa ghế sau, đưa tay sờ trán Trần Thanh Vụ, khẽ nhíu mày: “Nóng quá."

Mạnh Kỳ Nhiên cảm thấy rất có lỗi: “Xin lỗi dì, là cháu không chăm sóc tốt."

"Thanh Vụ cứ thay đổi thời tiết là dễ bị sốt cảm, không liên quan đến cháu. Đã uống thuốc rồi chứ?"

"Dạ rồi ạ."

"Vậy không sao đâu, chắc một lát sẽ hạ sốt."

Mạnh Kỳ Nhiên xuống xe, vẫn bế Trần Thanh Vụ lên. Bế cô lên tầng hai, cuối hành lang là phòng của Trần Thanh Vụ.

Liêu Thư Mạn bật đèn, bảo anh ta đặt cô xuống giường.

Liêu Thư Mạn cởϊ áσ khoác của Trần Thanh Vụ ra, trải chăn đắp cho cô: “Cũng muộn rồi, bọn cháu về trước đi Kỳ Nhiên, có dì trông rồi không sao đâu."

Mạnh Kỳ Nhiên nhìn người trên giường, không nhúc nhích, một lúc sau mới nói: "Dì ơi, cho cháu mượn sofa phòng khách nằm một lát, đợi Vụ Vụ hạ sốt cháu sẽ về. Nếu không hạ sốt, cháu cũng tiện đưa em ấy đi bệnh viện."

Liêu Thư Mạn rất vui vì Mạnh Kỳ Nhiên có lòng như vậy: “Sao lại để cháu ngủ sofa? Phòng khách hôm kia mới dọn dẹp, cháu vào đó nghỉ ngơi đi."

Mạnh Kỳ Nhiên thường xuyên ngủ lại nhà họ Trần, nên không khách sáo nữa: “Cháu đi nói với anh trai cháu một tiếng."

Mạnh Phất Uyên đứng ở dưới lầu, không lên trên.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn: “Xong rồi à?"

Mạnh Kỳ Nhiên gật đầu: “Em không về đâu, ở đây đợi Thanh Vụ hạ sốt."

Vẻ mặt Mạnh Phất Uyên bình thản: “Nếu hạ sốt rồi, nhắn tin cho anh một tiếng."

Mạnh Kỳ Nhiên nghĩ anh muốn về báo cáo với bố mẹ, nên đồng ý.

Mạnh Phất Uyên bước ra khỏi cổng, trở lại chỗ đỗ xe.

Không lên xe ngay, anh sờ túi áo khoác định châm một điếu thuốc, chợt nhớ ra chiếc bật lửa dùng nhiều năm đã tặng cho Trần Thanh Vụ.

Anh cứ đứng bên xe như vậy, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ cuối tầng hai.

Cửa sổ sáng đèn, ánh sáng trắng nhạt, trong đêm tuyết rơi trông vô cùng ấm áp, nhưng lại xa vời không thể chạm tới.

Xe lái ra khỏi cổng khu nhà, nhưng không đi xa, dừng lại bên đường cách đó năm trăm mét.

Tuyết đã ngừng rơi trên đường về, mắt nhìn thấy một màu trắng xóa, mọi âm thanh đều biến mất, thế giới tĩnh lặng như chỉ còn lại một mình anh.

Mạnh Phất Uyên ngồi trong xe, trong sự im lặng tuyệt đối, lắng nghe thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Không biết qua bao lâu, điện thoại rung lên.

Tin nhắn của Mạnh Kỳ Nhiên báo rằng Thanh Vụ đã hạ sốt.

Mạnh Phất Uyên mới khởi động xe.

Trên đường về không thấy bất kỳ người đi bộ hay phương tiện nào.

Trống trải như trong giấc mơ, nhưng anh biết không phải.

Anh chưa từng thấy Trần Thanh Vụ trong giấc mơ.

Sáng hôm sau, bố mẹ Mạnh gọi điện đến, liên tục xin lỗi vì sự sơ suất của Mạnh Kỳ Nhiên.

Mẹ Trần, Liêu Thư Mạn cười nói: "Thật sự không sao đâu, xin lỗi nữa thì khách sáo quá. Hơn nữa, Thanh Vụ đã là người lớn, người lớn phải tự chịu trách nhiệm về bản thân, đâu cần người khác chăm sóc."

Kỳ Lâm nói: "Nói thì nói vậy, nhưng Thanh Vụ dù sao cũng là con gái, lại là em gái."

"Cũng chỉ nhỏ hơn một tuần thôi mà."

"Nhỏ một ngày cũng là nhỏ! Thanh Vụ đã hết sốt chưa? Có bị lại không?"

"Đã khỏi rồi, giờ đang cùng Kỳ Nhiên ăn cháo đây."

"Kỳ Nhiên cũng thật là, còn chạy qua nhà bà ăn ké bữa sáng."

Liêu Thư Mạn cười: "Có gì đâu, Thanh Vụ làm phiền bên nhà bà còn nhiều hơn thế nữa."

Cúp điện thoại, Liêu Thư Mạn trở lại phòng ăn.

"Hôm nay Kỳ Nhiên có kế hoạch gì không? Trưa nay ở lại ăn cơm trưa luôn nhé."

Mạnh Kỳ Nhiên cười nói: "Dì biết cháu không bao giờ khách sáo với dì mà, nhưng hôm nay thật sự không được, có người bạn từ nước ngoài về, trưa nay cháu đã đặt chỗ để đón tiếp cậu ấy."

"Vậy dì không giữ cháu nữa." Liêu Thư Mạn cười nói.

"Trưa cháu ăn xong, chiều sẽ quay lại thăm Thanh Vụ."

Ăn sáng xong, ngồi thêm một lúc, Mạnh Kỳ Nhiên chuẩn bị đi, trước khi đi còn dặn dò Trần Thanh Vụ mấy câu, bảo cô ở nhà chú ý giữ ấm, uống nhiều nước nóng.

Trần Thanh Vụ mỉm cười, lặp lại lời anh ta: "Uống nhiều nước nóng."

"Anh không nói qua loa đâu, tình trạng của em uống nước nóng là tốt nhất. Em muốn ăn gì không, chiều anh mua qua cho."

"Kem."

"Trừ cái đó ra."

"Vậy không có gì."

"... Cô nương, em đang làm khó anh đấy." Mạnh Kỳ Nhiên nhướn mày.

Sáng hôm đó, Trần Thanh Vụ về phòng ngủ thêm một giấc, ăn trưa xong, cùng Liêu Thư Mạn dọn dẹp đồ Tết một lúc. Đến ba giờ chiều, Mạnh Kỳ Nhiên đến.

Họ đang dọn dẹp trong nhà kho, Mạnh Kỳ Nhiên đi thẳng vào, tiện tay giúp Liêu Thư Mạn đặt một chai nước tẩy rửa dự phòng lên ngăn trên cùng của tủ một cách nhẹ nhàng.

Liêu Thư Mạn cười, phủi bụi trên tay: “Hai đứa đi chơi đi, chỗ này cũng sắp xong rồi."

"Không sao đâu dì, cũng chẳng có gì chơi, thà ở đây giúp dì một tay."

"Vậy dì sai bảo không khách sáo đâu đấy."

"Cứ việc sai bảo ạ."

Liêu Thư Mạn chỉ vào đồ đạc trên bàn: “Kỳ Nhiên cháu cao, giúp dì cất mấy thứ này vào tủ trên nhé."

"Dạ không vấn đề gì."

Nhân lúc này, Liêu Thư Mạn mang giẻ lau bẩn trên bàn vào bếp giặt.

Thấy Liêu Thư Mạn đi vào bếp, Mạnh Kỳ Nhiên ghé sát Trần Thanh Vụ, nói nhỏ: "Trong túi áo khoác, quà cho em."

"Cái gì?"

"Em tự lấy đi."

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]