Vụ Lý Thanh

Chương 7: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Chương 7: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Bình thường Mạnh Phất Uyên lái xe rất ổn định, gặp người khác chen lấn vượt ẩu hay đột ngột chuyển làn vẫn giữ được bình tĩnh. Hôm nay đường trơn tuyết, biết rõ phải cẩn thận hơn, nhưng anh vẫn cứ đạp ga.

May mà trong thành phố chỉ có một ngọn núi, độ cao cũng không lớn.

Trên đường rất vắng vẻ, gần như không có chiếc xe thứ hai.

Quãng đường nửa tiếng, Mạnh Phất Uyên chỉ đi hết hai mươi phút.

Trên khu cắm trại có một nhóm thanh niên đang ồn ào, nhưng ngay khi anh dừng xe, tất cả đều im lặng.

Mạnh Phất Uyên tắt máy xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh thấy Trần Thanh Vụ đang tựa vào lòng Mạnh Kỳ Nhiên, trên người đắp một chiếc chăn nhung, từ đầu đến chân quấn kín mít.

Mạnh Kỳ Nhiên nhìn sang: “Anh..."

Sắc mặt Mạnh Phất Uyên đầy lạnh lùng.

Mạnh Kỳ Nhiên bỗng thấy hơi chột dạ.

Không chỉ Mạnh Kỳ Nhiên, cả nhóm bạn của anh ta đều biết anh ta có một người anh trai nghiêm nghị, uy nghiêm. Lúc này, dù đã gặp hay chưa từng gặp, ai cũng ngồi ngay ngắn, xung quanh im lặng như thể đang chờ giáo viên chủ nhiệm mắng vốn.

Mạnh Phất Uyên sải bước tới, gió thổi tung áo khoác, đến nơi anh thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc nhiệt kế điện tử, đưa cho Mạnh Kỳ Nhiên.

Mạnh Kỳ Nhiên vén chăn ra, kéo cổ áo khoác lông vũ của Trần Thanh Vụ xuống.

Trước khi anh kéo cổ áo len ra, Mạnh Phất Uyên đã quay lưng lại.

Ba mươi giây chờ đợi kết quả dài như vô tận, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng "bíp", anh trầm giọng hỏi: "Bao nhiêu?"

Mạnh Kỳ Nhiên liếc nhìn: "39,2 độ."

Anh ta vừa dứt lời, Mạnh Phất Uyên đã quay lại, lấy chiếc nhiệt kế Mạnh Kỳ Nhiên đang cầm trên tay, nhìn vào màn hình như để xác nhận lại.

Mạnh Kỳ Nhiên thấy anh trai hiếm khi cau mày.

Mạnh Phất Uyên cất nhiệt kế vào hộp rồi đút vào túi, lại lấy ra một hộp thuốc hạ sốt, cúi đầu lấy thuốc ra, nói: "Nước."

Mạnh Kỳ Nhiên vội vàng lấy một chai nước khoáng trên bàn.

Mạnh Phất Uyên đưa thuốc, nhận lấy chai nước từ tay Mạnh Kỳ Nhiên. Sau đó, anh đột ngột ném mạnh chai nước xuống bàn, “choang" một tiếng: “Em tự thử xem nước này lạnh thế nào."

Giọng anh đều đều không hề có cảm xúc, nhưng Mạnh Kỳ Nhiên lại căng thẳng, vội vàng hỏi lớn: "Ai có nước nóng?"

Mọi người nhìn nhau.

Cuối cùng, chủ xe RV lên tiếng: "Hình như trong bình giữ nhiệt trên xe còn, đợi tôi chút, tôi đi xem."

Mạnh Kỳ Nhiên cầm viên thuốc trên tay, quay đầu nhìn Mạnh Phất Uyên, vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến anh ta cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

May mà bình giữ nhiệt được đưa đến nhanh chóng, chủ xe RV cũng sợ bạn mình bị mắng tiếp nên nhanh nhẹn lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, rót nước ấm đưa cho Mạnh Kỳ Nhiên.

Lần này Mạnh Kỳ Nhiên đã khôn ngoan hơn, đưa tay sờ thử thành cốc để kiểm tra nhiệt độ.

Sau đó, anh ta nhẹ nhàng lay Trần Thanh Vụ: “Vụ Vụ, uống thuốc trước đã."

Trần Thanh Vụ phản ứng chậm chạp, nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng, Mạnh Kỳ Nhiên bưng cốc nước, đưa đến bên miệng cô.

Đợi Trần Thanh Vụ uống thuốc xong, Mạnh Phất Uyên mới lên tiếng: "Đi thôi."

Mạnh Kỳ Nhiên ném chìa khóa xe cho chủ xe RV, nhờ sáng mai sắp xếp người lái xe giúp anh ta về.

Sau đó, anh ta bế Trần Thanh Vụ cả người lẫn chăn lên, lúc người rời khỏi mặt đất, anh ta giật mình - Thanh Vụ nhẹ đến mức khó tin.

Mạnh Kỳ Nhiên chào mọi người: "Đi trước đây."

"Đi nhanh đi nhanh, "vợ" là quan trọng nhất!"

Mạnh Phất Uyên đi trước, nghe thấy câu này, bóng dáng anh khựng lại đôi chút, nhưng gần như không thể nhận ra.

Lên xe không lâu, Mạnh Phất Uyên nhận được điện thoại của Kỳ Lâm.

"Thanh Vụ thế nào rồi?"

"Đã uống thuốc hạ sốt, cụ thể phải theo dõi thêm."

"Chú Trần sắp về rồi, con đưa Thanh Vụ về luôn nhé."

"Vâng."

"Kỳ Nhiên có đó không, đưa điện thoại cho nó."

Giọng nói được bật loa ngoài.

Mạnh Kỳ Nhiên đáp: "Con đây. Mẹ cứ phê bình thoải mái."

"Con cũng biết mẹ muốn phê bình con à. Con chăm sóc Thanh Vụ kiểu gì thế hả?"

Mạnh Kỳ Nhiên tự biết mình có lỗi, không nói gì để bào chữa.

Không ngờ, Trần Thanh Vụ đang dựa vào vai anh ta lại lên tiếng.

Giọng nói mơ hồ, nhẹ đến mức chỉ có mình anh ta nghe thấy: "Dì ơi... không phải lỗi của Kỳ Nhiên đâu, là con không chú ý giữ ấm..."

Cô rõ ràng đã sốt đến mê man, vậy mà vẫn nghe được nội dung cuộc gọi, vẫn còn tỉnh táo để nói đỡ cho anh ta.

Mạnh Kỳ Nhiên quay sang nhìn cô, nhất thời sững sờ.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]