Vụ Lý Thanh

Chương 4: Tuyết mỏng cô độc

Chương 4: Tuyết mỏng cô độc

Mạnh Kỳ Nhiên lớn hơn Trần Thanh Vụ một tuần, hai người lần lượt sinh ra ở cùng một bệnh viện.

Hai nhà Trần Mạnh vốn có quan hệ thân thiết, hai đứa nhỏ dường như dựa theo tiêu chuẩn “Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư” này mà một đường lớn lên.

Từ mẫu giáo đến trung học, hai người đều học cùng một trường. Thành tích trung học của Mạnh Kỳ Nhiên vẫn luôn bình thường. Vì cùng Trần Thanh Vụ đến Bắc Thành học đại học, cấp ba chật vật cả năm, thi vào một trường đại học ở Bắc Thành.

Trần Thanh Vụ tốt nghiệp khoa chính quy rồi đi Anh du học, Mạnh Kỳ Nhiên cũng xin vào một trường đại học cùng thành phố.

Xa xứ, trong nhà không có người chăm sóc, năm học nghiên cứu sinh đó, chỉ có hai người sống nương tựa lẫn nhau ở London.

Trong mắt phụ huynh hai nhà Trần Mạnh, Trần Thanh Vụ và Mạnh Kỳ Nhiên là một đôi ván đã đóng thuyền, thậm chí Trung thu năm nay, bố mẹ còn nửa đùa nửa thân nói, nói có phải nên bắt đầu chuẩn bị phòng cưới và lễ hỏi hay không.

Mạnh Kỳ Nhiên cười cười, lựa chọn kéo Mạnh Phất Uyên xuống nước: “Anh con năm nay ba mươi mốt, anh ấy cũng không vội, con gấp cái gì chứ.”

Trần Thanh Vụ hơi giương mắt nhìn Mạnh Kỳ Nhiên.

Quả nhiên, lại là nụ cười từ chối cho ý kiến này.

Mạnh Kỳ Nhiên trời sinh là tiêu điểm của đám người, đi tới chỗ nào cũng khiến người ta yêu thích.

Chỉ có Trần Thanh Vụ biết, trong lòng anh ấy thật ra có chút lạnh lùng, hầu hết đều thờ ơ với mọi chuyện, chẳng qua mọi người thường chỉ chú ý tới nhiệt liệt của anh ấy, mà xem nhẹ đi sự lạnh lùng.

Trần Thanh Vụ vốn không thèm ăn, giờ phút này khẩu vị lại càng mất hết.

Ánh mắt Mạnh Phất Uyên nhẹ nhàng dừng lại trên mặt Trần Thanh Vụ, thấy cô đột nhiên ảm đạm.

Anh trả lời Mạnh Kỳ Nhiên một câu: “Em cứ lo cho mình trước đi.” Giọng điệu cùng hai chữ ôn hòa không hề dính dáng.

Mắt thấy Mạnh Kỳ Nhiên kinh ngạc, dì Kỳ cười nói: “Con cứ muốn lao đầu vào chỗ chết, chúng ta còn không dám quản chuyện riêng của anh con.”

Chủ đề này tạm thời kết thúc.

Trần Thanh Vụ thật sự ăn không vô, nhưng nhìn chung quanh một vòng, người lớn vừa ăn vừa trò chuyện, dường như vẫn còn hứng thú.

Cô đành phải giơ đũa, tùy ý gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát.

Đang từng chút từng chút gạt miếng rau xanh ra, để tỏ vẻ mình cũng có việc làm, chợt thấy Mạnh Phất Uyên ở phía đối diện đặt đũa xuống.

Mạnh Phất Uyên nói: “Con còn có cuộc họp qua điện thoại, xin phép đi trước, chú dì cứ ăn từ từ.”

Bố Trần vội nói: “Không sao, chúng ta cũng sắp ăn xong rồi.”

Mạnh Phất Uyên xuống bàn chưa quá mười phút, Trần Thanh Vụ cho rằng bữa tiệc vốn còn kéo dài ít nhất nửa giờ, cứ như vậy đã kết thúc.

Bảo mẫu lại đây dọn bàn ăn, người lớn thì lại đến phòng trà đánh bài.

Dì Kỳ muốn chỉ bảo mẫu dọn dẹp phòng bếp, nên nói Trần Thanh Vụ và Mạnh Kỳ Nhiên chơi hộ.

Trần Thanh Vụ không có hứng thú, để Mạnh Kỳ Nhiên đánh.

Cô ngồi ở một bên bóc mấy miếng bưởi, đưa tới tay Mạnh Kỳ Nhiên, Mạnh Kỳ Nhiên nói trên tay không rảnh, nghiêng đầu, bảo cô trực tiếp đút cho anh ta.

Mẹ Trần “ôi” một tiếng.

“Hai đứa còn rải cơm chó ngay trước mặt mọi người nữa.” Chú Mạnh dùng từ ngữ mạng của người trẻ tuổi, sờ lá bài, lại nói đùa: “Lão Trần, lát báo cho tôi biết, sính lễ nhà ông dự tính là bao nhiêu.”

Mẹ Trần cười: “Bát tự còn chưa xem đâu.”

Chú Mạnh nhìn về phía Mạnh Kỳ Nhiên, cười nói: “Còn chưa xem sao?”

Mạnh Kỳ Nhiên hơi nhíu mày: “Cái này phải hỏi Vụ Vụ, cô ấy nói có là có, nói không có là không có.”

Vẫn như vậy, giọng điệu vẫn có phần thờ ơ.

Chú Mạnh cười hỏi Trần Thanh Vụ: “Thanh Vụ, thế nào vậy cháu?”

Trần Thanh Vụ buông quả bưởi trong tay xuống, mỉm cười nói: “Cháu đi xem dì có cần giúp gì không.”

“A, chuyển chủ đề cứng ngắt quá.” Chú Mạnh chế nhạo, coi như cô ngượng ngùng.

Trần Thanh Vụ chỉ cười cười, đi thẳng vào phòng khách.

Cô không vào bếp, đẩy cửa ra sân sau.

Biệt thự có hai phòng sách, một căn ở lầu ba chuyên dùng cho Mạnh Phất Uyên.

Mạnh Phất Uyên ở bên trong xem tài liệu, tùy ý gϊếŧ thời gian, rồi định xuống lầu.

Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, chuẩn bị đóng cửa sổ vừa mới mở ra cho thoáng, sợ buổi tối tuyết rơi lớn, bay vào làm ướt sàn nhà.

Bàn tay đặt lên cánh cửa sổ thủy tinh, lơ đãng liếc ra ngoài một cái, nhất thời dừng lại.

Dưới cửa sổ đối diện sân sau, diện tích sân sau không lớn, dì Kỳ đã tỉ mỉ thu dọn, có hoa cỏ thấp thoáng, bàn ghế lộn xộn. Nếu thời tiết tốt, là một nơi uống trà rất tuyệt.

Dưới tán cây ô liu cao tầm một người có để ghế mây, Trần Thanh Vụ đang ngồi ở phía trên.

Trong bóng tối, bóng dáng ấy có phần hiu quạnh, không nhúc nhích, tùy ý để tuyết rơi đầy vai.

Anh nhìn một lúc, đóng cửa sổ lại.

Nghe thấy tiếng sột soạt, Trần Thanh Vụ bỗng dưng ngẩng đầu.

Có người đẩy lá bồ quỳ ra, đưa lưng về phía ánh sáng ấm áp trong phòng, đi tới.

Là Mạnh Phất Uyên.

Trần Thanh Vụ lập tức đứng lên.

Mạnh Phất Uyên đi tới trước mặt cô, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, lại dường như không có bất cứ ý định gì.

Cô vừa muốn hỏi có phải tìm cô có chuyện gì hay không thì anh nói: “Cầm đi.”

Cô theo bản năng nâng một bàn tay lên, có cái gì nhẹ nhàng ném ở trong tay cô.

Cô chăm chú nhìn, nhất thời sửng sốt.

Đó là một cái bật lửa.

Còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Phất Uyên đã thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Ngón tay Trần Thanh Vụ khép lại.

Chất bạc, còn chút hơi ấm mỏng manh sót lại.

Nếu nhớ không lầm, cái bật lửa này đã theo Mạnh Phất Uyên nhiều năm.

Mà điều cô kinh ngạc chính là tại sao Mạnh Phất Uyên lại biết, giờ phút này cô cần gấp một cái bật lửa.