Chương 3: Tuyết mỏng cô độc
Phụ huynh lo lắng hỏi thăm tình hình gần đây của mấy đứa trẻ.
Hiện giờ Mạnh Phất Uyên thường sống ở phía Đông Thành, Trần Thanh Vụ làm việc ở thành phố gốm sứ, mà Mạnh Kỳ Nhiên không có nơi định cư, không chỉ qua lại giữa phía Đông Thành, phía Nam Thành và thành phố gốm sứ, khắp cả nước đều có bóng dáng của anh ta.
Chú Mạnh cười hỏi: “Thanh Vụ vẫn làm việc ở chỗ Địch Tĩnh Đường sao?
Địch Tĩnh Đường là nghệ sĩ gốm sứ nổi tiếng, sau khi Trần Thanh Vụ lấy được bằng thạc sĩ chuyên ngành gốm sứ và thủy tinh của học viện nghệ thuật Hoàng gia, liền gửi sơ yếu lý lịch đến phòng làm việc của thầy Địch Tĩnh Đường, với xác suất 1% mà đã được lựa chọn.
“Trước mắt là vậy nhưng chuẩn bị năm sau sẽ từ chức.” Trần Thanh Vụ buông đũa xuống, thẳng thắn nói.
Mẹ Trần nói: “Không phải làm rất tốt sao? Từ chức rồi chuẩn bị đi đâu?”
Trần Thanh Vụ ở phòng làm việc của Địch Tĩnh Đường hai năm, kéo phôi, làm men, nung lò...... Các loại đồ sứ làm đi làm lại, bổ sung rất nhiều cho kinh nghiệm và kỹ thuật của cô.
Tích lũy nhiều, liền có xung động muốn thử làm đồ của mình.
“Muốn tự mình thành lập một phòng làm việc, nhưng trước mắt chỉ có ý tưởng ban đầu.” Trần Thanh Vụ nói.
Bố Trần có vài phần không vui: “Bố thấy ý nghĩ này của con có hơi hão huyền, phòng làm việc mở ở đâu, vốn khởi đầu từ đâu đến, sau khi khai trương thì đi đâu kéo khách?”
Tất nhiên đã suy nghĩ rồi.
Nhưng Trần Thanh Vụ không nói gì, cô không muốn tranh luận nhiều với bố.
Mạnh Kỳ Nhiên cười nói: “Cháu thấy tốt nhất Vụ Vụ nên nghỉ ngơi nửa năm, mệt đến gầy đi rồi.”
Mạnh Phất Uyên thấy Mạnh Kỳ Nhiên giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay Trần Thanh Vụ.
Dì Kỳ đồng ý nói: “Đúng vậy, con gái ngày ngày giao tiếp với bùn rất mệt, Thanh Vụ à, dù sao cháu cũng định từ chức, không bằng nghỉ việc trước về Nam Thành nghỉ ngơi một thời gian. Cháu không ở đây dì buồn chán muốn chết, ngay cả người đi dạo phố cũng tìm không thấy.”
Trần Thanh Vụ mỉm cười, giọng điệu vẫn rất nhẹ: “Không làm việc thì không có thu nhập đâu ạ, không biết mở phòng làm việc còn không phải bù biết bao nhiêu.”
Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Không phải còn có anh sao?”
“Tiền anh thi đấu bằng cả tính mạng, em không dám tiêu.”
“Kiếm tiền không phải cho em tiêu sao, chính anh cũng không tiêu xài gì nhiều.”
“Năm sau anh lại tham gia thi đấu, chuẩn bị thiết bị cũng cần dùng tiền.”
“Có thể tìm nhà tài trợ, không tốn bao nhiêu tiền, thành tích lần trước của anh cũng tạm được, đã có người tìm anh bàn chuyện tài trợ rồi.”
Người lớn nghe hai người họ như tình nhân cãi vã, đều lộ ra nụ cười.
Chỉ trừ Mạnh Phất Uyên, anh cụp mắt uống nước, vẻ mặt bình thản, không hề gợn sóng.
Sau khi đề tài này kết thúc, bố Trần hỏi Mạnh Phất Uyên: “Bố nghe lão Mạnh nói, hôm nay con đi bàn hợp tác với nhà họ Lục, nói chuyện thế nào rồi Phất Uyên?”
Khi học nghiên cứu sinh Mạnh Phất Uyên đã thành lập một đội ngũ bốn người, làm về kinh doanh thiết kế robot y tế, sau khi về nước, thuận lý thành chương mà đăng ký công ty của mình.
Bế quan nghiên cứu phát triển hai năm, đội ngũ nòng cốt thiết kế cánh tay robot y tế đã thu được tài chính, lại vượt qua khó khăn nhận được tác quyền, chính thức đi vào sản xuất. Trải qua nhiều lần lặp đi lặp lại đổi mới, thành công nhập vào bệnh viện công, cũng hỗ trợ bác sĩ phẫu thuật hoàn thành một ca phẫu thuật lâm sàng cắt bỏ khối u.
Các sản phẩm hiện đang được phát triển, sẽ được tái cấu trúc thuật toán kỹ lưỡng và cập nhật phần cứng trên cơ sở cánh tay robot thế hệ đầu tiên.
SE Medical của nhà họ Lục chuyên nghiên cứu phát triển và chế tạo thiết bị y tế, lý lịch thâm hậu, có quan hệ hợp tác sâu sắc với vài bệnh viện hạng A ở Nam Thành, Mạnh Phất Uyên muốn kéo bọn họ cùng nhau thúc đẩy dự án mới.
Mạnh Phất Uyên nói: “Bước đầu đã đạt được ý định, SE khởi nghiệp từ máy móc truyền thống, tham gia vào ngành công nghiệp trí tuệ nhân tạo vô cùng cẩn thận, sau đó còn phải bàn bạc thêm.”
Lúc này Trần Thanh Vụ lên tiếng: “Anh nói SE, có phải là SE Medical không?”
Mạnh Phất Uyên nhìn về phía cô, gật đầu: “Đã tiếp xúc sao?”
Anh không ngờ Trần Thanh Vụ chăm chú nghe anh nói chuyện, nghề nghiệp anh làm thật sự rất khô khan, bình thường Mạnh Kỳ Nhiên nghe còn thấy chán muốn chết. Nhưng cũng không có gì, mỗi người đều có số mạng của riêng mình, Kỳ Nhiên từ nhỏ đã muốn làm thiếu gia nhàn tản.
Trần Thanh Vụ nói: “Nhóm nghiên cứu phát triển của họ đã liên lạc với thầy Địch Tĩnh Đường, nhờ thầy ấy giúp tạo ra một loại linh kiện gốm sứ, hình như được sử dụng làm vật liệu cách nhiệt trong thiết bị.”
Mạnh Phất Uyên nói: “SE có vật liệu phòng thí nghiệm hoàn thiện hơn, đó chắc là một vật liệu thuộc tính kiểm tra mà anh nhờ họ làm.”
“Trùng hợp vậy sao?” Trần Thanh Vụ hơi kinh ngạc.
Mạnh Phất Uyên “Ừ” một tiếng, vẻ mặt vẫn thanh đạm như cũ.
Mẹ Trần tiếp lời, cười hỏi Mạnh Kỳ Nhiên: “Gần đây Kỳ Nhiên bận rộn những gì?”
“Năm sau có cuộc thi, mùa xuân bắt đầu giải vô địch mô tô trạm thứ nhất.”
Mẹ Trần cười nói: “Nghe thì có vẻ Kỳ Nhiên của chúng ta tự do nhất.”
Dì Kỳ không cho là đúng: “Tự do cái gì, chính có làm bậy làm bạ. Đã hai mươi lăm tuổi, mà không hề sốt ruột, anh trai con ở tuổi con cũng đã chuẩn bị tự mình gây dựng sự nghiệp rồi.”
Mạnh Kỳ Nhiên nhướng mày: “Cũng không biết là ai, trước đó bảo con giữ lại mấy tấm vé hàng đầu.”
“Mẹ muốn đến đó là để quan sát con, kẻo con lại không có chừng mực.” Dì Kỳ cười nói: “Con thì không sốt ruột, nhưng cũng không lo cho Thanh Vụ à.”
Chú Mạnh cũng gật đầu: “Kỳ Nhiên, con phải tự có tính toán đi.”
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]