Chương 2: Tuyết mỏng cô độc
Không ngoại lệ, trong tiểu khu treo đèn l*иg màu đỏ, dọc đường đi trông rất ấm áp vui vẻ, tuyết càng rơi càng lớn, cô kéo mũ trùm đầu lên, bước chân nhanh hơn.
Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, một chiếc SUV màu đen chạy tới.
Trần Thanh Vụ tránh sang một bên, ai ngờ chiếc xe kia chậm rãi dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Thanh Vụ.”
Bởi vì cách tiếng gió, nên nghe có phần mờ mịt.
Trần Thanh Vụ giương mắt nhìn lại.
Người trong xe đeo một cặp kính gọng nhỏ, thần sắc bình thản, cực kỳ lạnh lùng.
Là anh trai của Mạnh Kỳ Nhiên, Mạnh Phất Uyên.
Trần Thanh Vụ vội vàng chào hỏi: “Anh Uyên.”
Mạnh Phất Uyên nhìn cô: “Đi đâu thế?”
“Đi ra ngoài mua chút đồ.”
“Cứ đi như thế?”
“Vâng.” Cửa hàng gần đây nhất cách đây một cây số, đi bộ cũng không xa lắm.
“Kỳ Nhiên đâu?”
“Ở nhà.”
“Lên xe, đưa em qua đó.”
Giọng điệu Mạnh Phất Uyên rất lạnh nhạt, không hề có ý thương thảo.
Trần Thanh Vụ liền theo lời đi tới mở cửa xe.
Trong khoảnh khắc cô tiến vào, bên trong xe tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, nghiêng về hương lạnh, giống như nước suối xanh biếc đầu xuân còn chưa tan băng.
Mạnh Phất Uyên bình tĩnh kìm nén hơi thở, nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt: “Ra ngoài sao không mang theo ô.”
“Đi ra mới nhớ, lười trở về lấy.”
Mạnh Phất Uyên quay xe ngược về sau, quẹo một cái, một lần nữa lái vào làn xe.
“Muốn mua cái gì?” Mạnh Phất Uyên thuận miệng hỏi.
Trần Thanh Vụ thoáng do dự: “...... Đồ ăn vặt.”
Hút thuốc là thói quen xấu trong một năm nay, Kỳ Nhiên cũng không biết, trong nhà lại càng không biết. Nếu bọn họ biết, cô nhất định sẽ bị răn dạy một trận, nói không chừng bố Trần còn tự mình theo dõi việc cô cai thuốc.
Không phải bởi vì phản nghịch, đơn giản bởi vì có một ngày rạng sáng ngồi xổm chờ mở lò, chờ vừa buồn ngủ vừa mệt, thợ lò tiện tay đưa cho cô một điếu thuốc, cô liền tiện tay nhận lấy. Người thợ lại đưa bật lửa, cô cũng thuận tiện đốt lên. Bị sặc đến mức chỉ ho khan, nhưng thử thêm mấy ngụm, vô sự tự thông mà học được.
Sau đó thói quen này liền kéo dài, cũng không nghiện, thỉnh thoảng chỉ muốn giúp tiêu tan phiền muộn.
Vì không muốn gây phiền toái cho mình, Trần Thanh Vụ vẫn lựa chọn nói dối.
Hai phút sau, xe dừng lại trước cửa hàng tiện lợi.
Trần Thanh Vụ mở cửa, Mạnh Phất Uyên tắt máy, cũng mở cửa bên cạnh.
Sau khi xuống xe, Trần Thanh Vụ thấy Mạnh Phất Uyên mở cửa xe phía sau, rút ra một chiếc ô đen, chiếc ô tự động, lúc mở ra nhẹ nhàng vang lên tiếng “Phựt”.
Trong nháy mắt, chiếc ô kia được đưa tới bên tay cô.
Cô hơi ngẩn ra: “...... Không cần.”
Mạnh Phất Uyên không thu tay lại, vẻ mặt không chút đếm xỉa.
Trần Thanh Vụ tự cảm thấy đã làm anh tốn quá nhiều thời gian, liền nhận lấy ô.
Lúc này Mạnh Phất Uyên xoay người, cũng đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Trần Thanh Vụ không hiểu, anh cũng muốn mua đồ?
Không nghĩ nhiều nữa, đi theo về phía trước.
Mạnh Phất Uyên không che dù, trên người có một chiếc áo khoác dài màu đen, thân hình tuấn tú, trong cơn tuyết nhỏ tựa như chim hạc thanh cao.
Đi hai ba bước, thật ra che dù rất dư thừa. Trần Thanh Vụ ở cửa thu ô lại, để vào trong khung ô.
Cửa tự động mở ra, cô đi theo sau Mạnh Phất Uyên tiến vào.
Trong tiệm không có khách hàng, chỉ có một nhân viên phục vụ.
Trần Thanh Vụ đi về phía kệ đồ ăn vặt, Mạnh Phất Uyên dừng một chút, đi về phía tủ đồ uống.
Khoảnh khắc mở cửa tủ, anh thoáng ngước mắt, ánh mắt lướt qua gò má Trần Thanh Vụ.
Lần trước gặp mặt còn là đoan ngọ, hơn nửa năm không gặp, chỉ cảm thấy cô gầy đi quá nhiều. Váy dài lông cừu màu đen, mặc cùng áo bông màu đen, làm nổi bật làn da tái nhợt đến không có chút máu, thoạt nhìn quả thực có chút mảnh khảnh. Giống như một món đồ sứ được đặt trên giá trưng bày, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo.
Không biết cô chăm sóc bản thân như thế nào nữa.
Trần Thanh Vụ bình thường không có thói quen ăn đồ ăn vặt, đang lúc băn khoăn trước kệ hàng, chậm chạp không thể chọn, cuối cùng chỉ tùy tiện cầm hộp chocolate.
Phía trước rẽ vào một khúc cua, lúc đi đến quầy thu ngân, bước chân cô hơi dừng lại, nhìn thoáng qua đồ đạc trên kệ hàng, lại thu hồi ánh mắt.
Mạnh Phất Uyên tùy ý lấy một chai nước, cũng đi đến quầy thu ngân.
Vừa rồi Trần Thanh Vụ dừng chân, hắn dừng bước, cụp mắt nhìn lại.
Đó là một hộp bật lửa.
Đến quầy thu ngân, Mạnh Phất Uyên đứng lại sau lưng Trần Thanh Vụ, đưa chai nước cho nhân viên quét mã.
Trần Thanh Vụ nhanh chóng mở mã thanh toán, mỉm cười nói: “Đi cùng nhau.”
Hóa đơn quá nhỏ, Mạnh Phất Uyên không khách sáo với cô.
Hai người đi ra cửa hàng tiện lợi, trở lại trên xe.
Trần Thanh Vụ cài dây an toàn, nói tiếng cảm ơn Mạnh Phất Uyên, anh chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Trên đường về, hai người không nói chuyện với nhau.
Trần Thanh Vụ cũng không cảm thấy có gì lạ, từ trước đến nay Mạnh Phất Uyên luôn làm cho người ta có cảm giác cẩn thận mà không thể thân cận. Người không sợ trời không sợ đất như Mạnh Kỳ Nhiên, cũng phải sợ vị anh cả này vài phần.
Mạnh Phất Uyên học đại học ở Bắc Thành, sau đó lại ra nước ngoài bồi dưỡng. Mà chờ anh về nước, Trần Thanh Vụ lại rời nhà đi học.
Mấy năm nay đều có quỹ đạo cuộc sống riêng, liên lạc càng ngày càng ít, wechat cũng không nói chuyện riêng, chỉ thỉnh thoảng nhấn like.
Người như vậy, Trần Thanh Vụ ngay cả hàn huyên cũng không biết bắt đầu như thế nào.
Cũng may cô biết Mạnh Phất Uyên rất ghét xã giao không hiệu quả.
Điện thoại di động trong túi rung lên.
Trần Thanh Vụ lấy ra nhìn, là Mạnh Kỳ Nhiên gọi điện thoại tới.
Nghe máy, Mạnh Kỳ Nhiên hỏi cô đi đâu, sắp ăn cơm rồi.
Trần Thanh Vụ nói: “Ở cửa đυ.ng phải anh Uyên. Chúng em về ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Phất Uyên vẫn trầm mặc, lúc này mới hỏi một câu: “Kỳ Nhiên đến sân bay đón sao?”
Nhưng cũng không có đoạn sau.
Xe rất nhanh đã tới cửa chính.
Lùm cây và lá cây trong sân đã phủ một tầng tuyết mỏng manh, Trần Thanh Vụ đóng cửa xe, thấy cửa biệt thự mở ra, Mạnh Kỳ Nhiên đi ra.
“Tuyết rơi rồi?” Mạnh Kỳ Nhiên hỏi.
Mạnh Phất Uyên tắt máy, xuống xe đi ra ngoài nhìn thoáng qua, Trần Thanh Vụ đứng trước mặt Mạnh Kỳ Nhiên, Mạnh Kỳ Nhiên tự nhiên đưa tay, giúp cô phủi đi mấy phần tuyết rơi trên vai và mũ.
Họ rất thân thiết.
Mạnh Phất Uyên khẽ đóng cửa, Mạnh Kỳ Nhiên nhìn qua, mỉm cười chào hỏi: “Anh bàn xong việc làm ăn rồi sao?”
Mạnh Phất Uyên gật đầu.
Ba người cùng vào nhà, Mạnh Kỳ Nhiên và Trần Thanh Vụ đi trước.
Mạnh Kỳ Nhiên giống như đứa trẻ chơi trò xe lửa, khoác tay lên vai Trần Thanh Vụ, nhẹ nhàng đẩy cô đi đến nhà ăn.
Thức ăn đã lên bàn, phụ huynh hai nhà đang ngồi xuống.
Dì Kỳ rất vui mừng: “Không phải nói có bữa tiệc, hôm nay không về ăn cơm sao?”
“Đổi lại lần sau.” Mạnh Phất Uyên không giải thích nhiều. Anh kiềm chế không cho bản thân nhìn Trần Thanh Vụ, lên tiếng chào hỏi bố Trần và mẹ Trần, rồi nói: “Mọi người ăn trước đi, con thay đồ rồi ra.”
Anh mặc đồ vest quy chuẩn, rất là nghiêm chỉnh, không thích hợp với bữa tiệc gia đình.
Không bao lâu, Mạnh Phất Uyên tới, thay một chiếc áo len cổ tròn màu đen, cũng giống như thuận tiện rửa mặt, tóc trên trán dính chút bọt nước.
“Mau ngồi.” Dì Kỳ kéo ghế dựa bên cạnh ra, sau khi ngồi xuống, cười tủm tỉm đưa đồ ăn qua.
Hai nhà qua lại rất thân thiết, lễ nghi khách sáo đều lược bỏ.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]