Vụ Lý Thanh

Chương 5: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Chương 5: Anh chưa từng gặp Trần Thanh Vụ trong mơ

Thuốc lá của phụ nữ, vị rất thanh đạm. Nhưng sau khi hút xong, Trần Thanh Vụ vẫn đứng thêm một lúc ở chỗ có gió, chắc chắn rằng mùi hương trên người đã tan hết mới vào nhà.

Trong phòng khách, tivi đang mở, Mạnh Kỳ Nhiên không chơi bài nữa, lười biếng ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn WeChat.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh TA ngẩng đầu lên nhìn: “Đi ra ngoài ngắm tuyết không?"

Trần Thanh Vụ bước tới dựa vào tay vịn ghế sofa: “Đi đâu?"

"Lên núi. Mấy người bạn đã đi rồi."

"Em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm."

"Nam Thành hiếm khi có tuyết rơi." Mạnh Kỳ Nhiên quay đầu nhìn Trần Thanh Vụ: “Anh lái xe, em có thể nghỉ ngơi trên xe."

Trần Thanh Vụ do dự một lúc, rồi gật đầu.

Cô thực sự không muốn làm Mạnh Kỳ Nhiên mất hứng.

Khi hai người đứng dậy chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, Mạnh Phất Uyên từ phòng trà đi ra.

Mạnh Kỳ Nhiên hỏi Mạnh Phất Uyên: “Anh đi không?"

"Không đi."

Mạnh Phất Uyên đi đến một nơi yên tĩnh để gọi điện thoại công việc, khi anh ra ngoài, Mạnh Kỳ Nhiên và Trần Thanh Vụ đã chuẩn bị khởi hành.

Mạnh Kỳ Nhiên xách theo vali của Trần Thanh Vụ, có vẻ như anh ta định đưa cô về nhà ngay sau khi ngắm tuyết.

Trong phòng trà, những người lớn không rời khỏi bàn chơi bài, nhưng những lời dặn dò liên tục vang lên: "Đường trơn tuyết, lái xe nhất định phải chú ý an toàn! Còn nữa, nếu có uống rượu thì nhất định đừng tự lái xe, nhớ gọi xe đấy."

Mạnh Kỳ Nhiên nói: "Con biết rồi, yên tâm đi."

Hai người đi đến cửa, Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Anh, chúng em đi đây."

Mạnh Phất Uyên gật đầu không chút biểu cảm.

Sau khi Mạnh Kỳ Nhiên và Trần Thanh Vụ ra ngoài, Mạnh Phất Uyên đi vào phòng trà chào hỏi, rồi trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay bận rộn từ sáng đến tối, mệt mỏi rã rời, tắm rửa xong tắt đèn, nằm xuống.

Rèm cửa chưa kéo, đợi cho mắt quen với bóng tối, có thể nhìn thấy bên ngoài cửa kính, tuyết đang lặng lẽ rơi xuống. Mạnh Phất Uyên tựa cánh tay sau gáy, im lặng nhìn trân trân, trong lòng mà một mảnh tĩnh lặng.

/

Xe lên núi ít, cây tùng xanh đậm hai bên đường phủ một lớp mỏng tuyết. Ở bãi cắm trại trên núi, các bạn của Mạnh Kỳ Nhiên và Trần Thanh Vụ đã tới, có người trực tiếp lái xe nhà dã ngoại lên núi, lều trại, ghế dã ngoại đều đã dựng lên. Không biết ai mang theo một chõ than, bên trong đốt than, ngọn lửa đỏ rực. Mạnh Kỳ Nhiên là nhân vật trung tâm của nhóm bạn, anh ta vừa đến ngay lập tức không khí đã nhộn nhịp. Trần Thanh Vụ ngồi sát bên Mạnh Kỳ Nhiên, ngay sau đó có người đưa chai bia tới tay cô.

Có người mang theo xiên nướng, bọc trong túi giấy nhôm để giữ nhiệt, mở ra chưa được bao lâu đã bị chia hết sạch. Nếu điều kiện không hạn chế, thiết bị karaoke chắc cũng sẽ được khiêng lên đây. Mạnh Kỳ Nhiên có nhiều bạn bè, ai cũng thích vui chơi và giỏi chơi.

Trần Thanh Vụ đi đường cả ngày đã mệt mỏi cả ngày, mệt đến mức không thể nào bật dậy được, nhưng vẫn phải gắng gượng. Cô co người lại, nhìn về chõ than, chỉ cảm thấy tinh thần ngày một tan biến. Mạnh Kỳ Nhiên đang tán gẫu, liếc nhìn Trần Thanh Vụ, thấy cô ngơ ngẩn, anh ta nghiêng người hỏi nhỏ: "Mệt rồi à?"

"Ừm... muốn đi ngủ trong xe một lát."

"Xe không thoải mái đâu, em sang xe dã ngoại ngủ đi." Anh ta nói to: “Xe dã ngoại của ai đấy? Cho Thanh Vụ mượn tạm."

Có người trực tiếp ném chìa khóa qua, nói cứ dùng thoải mái.

Trần Thanh Vụ cười nói lời cảm ơn, để lại chai bia chưa uống: “Mọi người tiếp tục chơi đi, em xin phép một lát."

Mạnh Kỳ Nhiên cũng đứng dậy, cùng đi ra xe dã ngoại. Anh ta kéo cửa xe, một tay đỡ, Trần Thanh Vụ khom người bước vào.

"Vậy cứ ngủ một lát, có cần gì thì gọi anh."

"Ừm."

Trong xe dã ngoại có một chiếc giường đơn nhỏ hẹp, nhưng sạch sẽ và ấm áp. Trần Thanh Vụ cởϊ áσ bông và bốt ngắn, leo lên giường nằm xuống, trải chăn bông ra bọc lấy cơ thể. Ngoài cửa sổ xe, tiếng gió rít qua nghe có vẻ âm trầm, khiến cô ngủ ngay sau đó.

Khi tỉnh dậy, không rõ thời gian, chỉ nghe tiếng cười nhỏ bên ngoài. Trần Thanh Vụ với lấy điện thoại bên cạnh bật đèn lên, màn hình hiển thị đã qua nửa đêm. Đầu rất nặng, toàn thân mệt mỏi, cô ngồi dậy kéo rèm cửa ra, mở cửa thông gió.

Nhưng khi nhìn ra ngoài, cô sững người. Hôm nay Mạnh Kỳ Nhiên mặc bộ full đen, áo hoodie với mũ trùm, ngoài khoác áo bông, chân đi bốt Martin. Anh ta rất cao, ngồi trên ghế dã ngoại, hai chân thật sự không có nơi để đặt. Lúc này anh ta dựa vào lưng ghế, hai chân chồng chéo đặt lên một cái ghế gấp, tay cầm một máy chơi game Switch.

Bên cạnh anh, có một cô gái ngồi đó. Cô gái có mái tóc dài xoăn nâu sẫm, mặc áo len cổ chữ V màu đen, chân váy da và bốt qua đầu gối, trông rất xinh đẹp và nổi bật. Cô gái tên là Chiêm Dĩ Ninh, là bạn cùng lớp tiểu học và trung học của Trần Thanh Vụ và Mạnh Kỳ Nhiên.

Nhà họ Chiêm có một số giao dịch kinh doanh với nhà họ Mạnh, Trần Thanh Vụ nhớ lúc tiểu học có vài lần ăn cơm tại nhà họ Mạnh, bố Chiêm Dĩ Ninh có mang theo một chai rượu hoặc một giỏ bánh ngọt tự làm, dẫn Chiêm Dĩ Ninh đến thăm. Lúc nhỏ Trần Thanh Vụ thường xuyên yếu ớt đau ốm phải nhập viện, còn Mạnh Kỳ Nhiên thì luôn có năng lượng dư thừa.

Lúc đó Mạnh Kỳ Nhiên đang học trượt ván, sau này khi Trần Thanh Vụ xuất viện, nghe nói Chiêm Dĩ Ninh cũng đi học cùng thầy với anh ta, thường xuyên cùng nhau tập luyện.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]