[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 24. Nhà ăn sau cải tạo

Thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn trên sofa xem hình ảnh ghi lại từ góc nhìn của nhân cách phụ. Xuất hiện đầu tiên giữa màn hình là bộ mặt dữ tợn của Vu Nhâm Hạnh đang nhào lại đây. Cô theo bản năng lui lại tránh về phía sau, lại thấy góc nhìn đột ngột nhoáng lên.

Một người đàn ông trưởng thành cao đến khoảng 1m8, lại bị một đôi tay mềm mại trắng nõn ấn ngã trên mặt đất, không hề có sức phản kháng.

Tốc độ phản ứng cực nhanh, động tác phản kích nhẹ nhàng lại khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.

“Nhiệm vụ mới sao?”

Giọng điệu của Mười Ba luôn bình bình, không chút gợn sóng, phảng phất sự điềm tĩnh, lý trí của một cỗ máy.

Không kéo dài thêm thời gian, Mười Ba cướp được đao mà Vu Nhâm Hạnh nắm chặt. Trên tay vằn lên gân xanh, tựa hồ đem toàn bộ lực lượng đều dồn tới hai tay, một đao chặt đầu Vu Nhâm Hạnh.

Thập phần lưu loát.

Tang Linh Nguyệt trong lòng nghĩ, bảo sao sau khi cô lấy lại quyền khống chế thân thể lại cảm thấy hai tay mỏi đến thế.

Trong hình ảnh ghi lại, ác niệm hóa thân như vệ sĩ đứng gác cách đó 1,5m cả người run lên, phát ra một tiếng thét chói tai. Hư ảo hắc ảnh càng thêm trong suốt, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa lớn trạm y tế, trốn biệt vào trong sương mù dày đặc.

Sau quá trình “Đóng gói” không thể nói rõ/bị hạn chế miêu tả vì nội dung không phù hợp với tam quan người đọc...

Mười Ba cũng không biết Vu Nhâm Hạnh là mục tiêu quan trọng của nhiệm vụ, hành vi đóng gói vận chuyển này, chẳng qua là kết quả huấn luyện của tổ chức thần bí. Rốt cuộc, người mà tổ chức muốn gi·ết đều không phải người thường, không một chi tiết nào là vô nghĩa. Cái xác, những vật dụng cá nhân, đều ẩn chứa những bí mật quan trọng.

Gi·ết ch·ết mục tiêu không được tính là bản lĩnh, có thể thu hoạch “Chiến lợi phẩm” nhiều nhất mới tính là bản lĩnh cao siêu.

Tang Linh Nguyệt xem xong hình ảnh, trước khi rời đi chuẩn bị cùng Mười Ba nói một tiếng. Đi tới ngoài cửa phòng Mười Ba, thấy cửa đang mở rộng, thiếu niên người nhân tạo đang dùng một dao phẫu thuật sắc bén, đứng dưới chụp đèn cạo đầu. Một đoạn tóc đen ngắn ngủn dưới sự khéo tay của cậu sôi nổi rơi xuống, lộ ra da đầu sạch sẽ.

Vì tránh lưu lại lông tóc không cần thiết ở hiện trường phạm tội, nhóm sát thủ người nhân tạo đều trọc đầu giống nhau như đúc.

Tang Linh Nguyệt thấy nhiều không còn để tâm nữa, chuyện không thể lý giải duy nhất chính là Mười Ba vì sao không gắn một cái gương ở trong phòng. Cô gõ cửa phòng, thấy Mười Ba ngẩng đầu lên, mới giơ ngón tay cái lên khen: “Nhiệm vụ lần này, cậu hoàn thành thật sự rất tuyệt.”

Nếu không phải tốc độ phản ứng của Mười Ba rất nhanh, sự phản công của Vu Nhâm Hạnh sắp ch·ết đều để cô chịu đủ hết. Chỉ là, thực lòng nói lời cảm ơn Mười Ba cũng chưa chắc có thể hiểu được, khen nhiệm vụ hoàn thành rất tốt, càng có thể khiến Mười Ba vui vẻ.

Tang Linh Nguyệt rất nhanh rời đi, cũng không phát hiện Mười Ba nhìn chằm chằm bóng lưng cô biến mất ở cửa thật lâu, lẩm bẩm tự nói: “…… Tôi rất tuyệt sao?”

Mười ba phục vụ tổ chức 11 năm, trong thời gian đó đổi hơn 3 “Ông chủ”, nhiệm vụ hoàn thành vô số kể, chưa từng được đến một câu khích lệ.

Người nhân tạo này tuy rằng có tỳ vết, nhưng lúc sử dụng cũng rất thuận tay.

Lời nói như vậy, đã là đánh giá tốt nhất cậu từng nhận được.

Bên kia, Tang Linh Nguyệt một lần nữa đạt được quyền khống chế thân thể. Vừa mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là bác gái ở nhà ăn đang đứng phía trong quầy kính, thân hình gầy ốm, đầu đội mũ đầu bếp màu trắng đang lắc muỗng múc thức ăn.

Đây là một hình bóng quen thuộc, mỗi bữa đều tới nhà ăn như Tang Linh Nguyệt chắc chắn nhận ra bà ấy, nói vậy cũng hiểu được bà đã khắc sâu trong ấn tượng của rất nhiều bạn học. Rốt cuộc trong nhà ăn của trường, không còn có ai có thể như giống bà, mỗi lần lắc muỗng đều có thể chuẩn xác làm miếng thịt rớt trở lại.

Chẳng sợ bà đang mang mặt nạ trắng, không thấy mặt, cũng không thể che giấu tư thái nắm muỗng thành thạo.

Nơi này là nhà ăn học sinh sau khi bị biến dạng, lớn, rộng thoáng. Hơn hai mươi quầy kính đều có người phục vụ, đồ ăn bày trí lung linh đủ màu sắc, hương thơm hấp dẫn. Sàn nhà lau chùi sạch sẽ, bàn ghế màu bạc xếp ngay ngắn thành hàng, các khay đựng thức ăn chất thành chồng và máy bán hàng tự động đầy đủ bên trong khu nhà ăn, nhưng vẫn dư ra nhiều khoảng trống rộng lớn trên mảnh đất.

So với nhà ăn ban đầu, diện tích nhà ăn hiện tại mở rộng ít nhất phải gấp ba lần, có vẻ trống trải cũng thực bình thường.

Hơn nữa lúc này chỉ có Tang Linh Nguyệt là học sinh duy nhất đến dùng cơm, liền càng thêm trống trải.

Tang Linh Nguyệt cúi đầu nhìn khay đồ ăn trong tay một cái, ngẩng đầu nhìn bác gái ở nhà ăn thở dài, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao không chọn một người có trình độ lắc muỗng kém một chút chứ?”

Ethel: “……”

“Không cần ngươi lại tính tính toán toán, nhà ăn giờ miễn phí, không cần chi trả bất luận chi phí gì. Yên tâm đi! Sẽ không giống trước kia chịu đói bụng đâu.”

Tang Linh Nguyệt luôn là như thế, đại sự quyết đoán, ở phương diện râu ria lại tính toán chi li.

Aizzz! Lại nói tiếp đều là do cái nghèo gây ra.

Ethel rất rõ ràng tình huống gia đình Tang Linh Nguyệt: Năm 3 tuổi, cha mẹ l·y h·ôn, từ đấy không có tin tức về mẹ. Cha một mình nuôi lớn Tang Linh Nguyệt, đáng tiếc cuối cùng vẫn chịu không nổi áp lực tinh thần quá lớn do số lượng nhân cách khổng lồ mang lại, lúc con gái mười lăm tuổi, tự tử kết thúc sinh mệnh.

Đúng vậy! Cha của Tang Linh Nguyệt cũng mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt, không chỉ có ông ấy, mà ông nội của Tang Linh Nguyệt cũng gặp phải tình trạng tương tự khi về già. Đến đời của Tang Linh Nguyệt, căn bệnh này mới xuất hiện sớm hơn hẳn.

Cha của Tang Linh Nguyệt —— tiên sinh Tang Thiên tổng cộng có mười tám nhân cách phụ. Trong đó một cái là lạm ma bài bạc, giấu những nhân cách khác tự mình kí giấy nợ cờ bạc. Chờ khi ông ấy vừa ch·ết, Tang Linh Nguyệt tinh bì lực tẫn dùng di sản vừa nhận được đi thanh toán nợ nần, lại bất ngờ nghe được tên nghiện cờ bạc này đã mượn tiền của họ hàng và bạn bè, để lại một đống nợ nần khổng lồ.

Điều này gần như đã triệt đường sống của Tang Linh Nguyệt, mắt thấy những người chủ nợ lúc trước cứ từng đợt quay lại, trong tai nghe từng tiếng chỉ trích, cô cũng không sao. Đối mặt không gian nhân cách bất chợt xuất hiện, cô cũng không sao. Có điều, đối với người tự xưng là Thánh Nữ Ethel, cô mười phần kháng cự, lãnh khốc đối xử như kẻ thù.

Nếu không phải vì những nhân cách phụ đáng chết, cha mẹ sẽ không l·y h·ôn, cha sẽ không ch·ết.

Tang Linh Nguyệt làm sao có thể lấy tâm tình bình thường đối đãi nhóm nhân cách phụ đây? Còn nữa, nhân cách phụ có nguy cơ c·ướp đoạt quyền khống chế thân thể, một khi nhân cách phụ quá mức cường đại, nhân cách chính sẽ vô thanh vô tức biến mất. Mối quan hệ đối địch giữa các nhân cách với nhau là điều cô hiểu rất rõ…… Chỉ là tình huống hiện tại phát sinh biến hóa mà thôi.

Tóm lại, Tang Linh Nguyệt vẫn luôn phải trả nợ. Học tập đã là một phương thức kiếm tiền, lại là sinh hoạt bình yên mà cô muốn có được. Trừ cái này ra, cô còn cần làm công kiếm thêm tiền.

Trợ cấp ăn uống cho nhân tài của trường THPT Quốc gia bị cô bán đi một phần, chỉ để lại vừa đủ để ăn no.

Mấy năm nỗ lực, hơn nữa Mười Ba ở quán bar kiêm chức bartender kiếm thêm tiền. Số tiền nợ của “cha”, đã sắp trả xong rồi.

Có điều thế giới đều đã biến thành bộ dáng hiện tại…… Dư lại một chút tiền nợ cũng đã không còn quan trọng nữa.