[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 25

“Nhìn thấy con đường phía bên kia không?”

Ethel chỉ vào góc bên phải của nhà ăn nói: “Từ nơi đó có thể đi tới chỗ ăn cơm của người chơi có ID đỏ đậm, dựa theo trên bản đồ nhà trường do mặt nạ lốc xoáy đưa cùng điều lệ dán ở máy bán hàng tự động của nhà ăn, có thể chỉnh hợp ra ba điều quy tắc không thể trái ——”

“Thứ nhất, nhà ăn chỉ mở cửa từ 7:00——21:00, cung ứng đồ ăn. Nếu trong khoảng thời gian còn lại thấy cửa nhà ăn mở, không được tiến vào!”

“Thứ hai, cơ cấu nhà ăn là phi lợi nhuận, mục đích là để cung cấp đồ ăn ngon miệng cho các em học sinh đã học hành cực khổ. Nhà ăn là miễn phí! Không cần chi trả bất luận chi phí gì. Nếu trong lúc dùng cơm, gặp được người chào hàng đồ ăn có hiệu quả đặc thù với bạn, không được mua.”

“Thứ ba, mời nghiêm khắc dựa theo cấp bậc của thân phận đi khu vực tương ứng ăn cơm, người vượt cấp đi ăn cơm sẽ t·ử v·ong. Cùng với, bạn hiện tại là người dùng có ID không màu.”

Lúc này, bác gái nhà bếp chờ đợi hồi lâu, đã có chút không kiên nhẫn.

“Bạn học, muốn ăn cơm sao?”

Bác gái này thế nhưng có thể nói chuyện! Tuy không tính là nhiệt tình, đa phần là ý tứ thúc giục.

Tang Linh Nguyệt ánh mắt đảo qua các loại thực phẩm được dán nhãn đủ màu sắc, suy nghĩ một chút, rồi chọn món trứng bao cơm có ánh vàng rực rỡ — bề ngoài được phủ một lớp sốt cà chua. Cùng với tôm nướng, cà ri và gà xào.

Này đó đều là những món bình thường cô sẽ không chọn, quy trình chế biến phức tạp tương đương với giá cao.

So với nhà ăn lúc trước, đồ ăn ở nhà ăn hiện tại ưu tú hơn nhiều. Còn chưa ăn thử nhưng về sắc, hương hai điểm này đã đủ thắng tuyệt đối đầu bếp của THPT Quốc gia Dục Thành, so với những nhà ăn xa hoa cũng không kém một tấc nào.

Nếu thật sự tính toán thử lợi nhuận, nhất định sẽ lỗ vốn.

Dù sao tiền lương thuê đầu bếp giỏi tuyệt đối không thấp.

Tuy nói đồ ăn vừa thấy liền rất mỹ vị, nhưng Tang Linh Nguyệt vẫn là nhịn không được lải nhải: “Tuy tôm cũng không nhỏ, nhưng bác gái chỉ cho hai miếng. Quá keo kiệt.”

Ethel: “……”

Ăn xong khay đồ ăn, Tang Linh Nguyệt còn chưa có no. Cô đổi một quầy khác, lần này được được bác trai ở nhà ăn thiên vị, đồ ăn múc rất nhiều, thiếu chút nữa ăn không hết.

“Tôi mỗi bữa gần như đều tới quầy này, chính là bởi vì đại thúc mỗi muỗng đều múc đầy, cho dù là nữ sinh cũng không giảm bớt lượng đồ ăn. Một chay một mặn, chắc chắn có thể ăn no.”

Ethel: “…… Ngươi mỗi ngày đều suy nghĩ mấy chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến này sao?”

“Không có biện pháp, cuộc sống bức bách.”

Liên minh hưng vong, tương lai nhân loại linh tinh đại sự cũng không tới lượt mình phải lo! Trước mặt đồ ăn, tôi là ai, tôi đến từ nơi nào, thế giới là cái dạng gì…… Những vấn đề triết học đó, căn bản không cần để ý.

Tang Linh Nguyệt bỏ khay đồ ăn rỗng vào chỗ thu gom, đi đến trước máy bán hàng tự động, chọn một loại kem không biết tên. Đây cũng là loại trước kia cô sẽ không lấy, để tránh bị giá cả sang quý phục kích, đâm một cái lạnh thấu tim.

Còn về hương vị…… Thôi, dù sao cũng là miễn phí.

Đi ra khỏi nhà ăn, Tang Linh Nguyệt trước tiên muốn đi tới kiến trúc nằm chính giữa bản đồ ——thư viện đã dung hợp.

Cô từ khen thưởng của nhiệm vụ Tân Thủ nhận được “Phước lành của viên quản lý thư viện x1”, sau khi mở balo, mới phát hiện đó là một tấm card. Chất liệu không rõ, chính diện trống một mảnh, mặt trái vẽ đường cong phức tạp. Mơ hồ có thể nhìn ra, đường cong hỗn độn phác họa ra một bóng mờ mắt kính.

Trừ cái này ra, trong ba lô còn có một viên thủy tinh vô sắc.

Tang Linh Nguyệt suy đoán hai dạng khen thưởng đều sẽ có giá trị khi tới thư viện. Trên đường tới đó, ở sân trường cô gặp được vài ba học sinh. Phần lớn đều không quen biết, chỉ có một nam sinh hơi quen mặt—— hình như là một học sinh lớp C.

Sắc mặt của những thiếu nam, thiếu nữ 18 19 tuổi này nhìn chung cũng coi như là bình tĩnh, trong đó không thiếu người nhìn thấy Tang Linh Nguyệt liền kích động tiến lên —— cuối cùng cũng gặp được một người sống ở trong trường học! Đáng tiếc cô không có nhu cầu cùng người khác giao lưu, lạnh mặt né qua.

Rất nhanh đã tới đích.

Một tòa kiến trúc huyền phù.

(Huyền phù: Hỗn độn, lơ lửng)

Thư viện dung hợp cách mặt đất ước chừng 9 mét, ngoại hình cực có cảm giác khoa học kỹ thuật. Chỉ có thể nhìn rõ ràng được vẻ ngoài của tầng thứ nhất, tầng hai, ba, bốn đều bị sương trắng che một phần bên trong, làm người ta đoán không ra tổng số tầng của thư viện.

Kiến trúc chính phía dưới là một đám thủy tinh sắc thái sặc sỡ, hiện ra dưới dạng một khối hình nón tập hợp, mở rộng ra theo sáu hướng.Quả thực, nó giống như vừa được lấy trực tiếp ra từ mỏ quặng, đẹp đến mức khiến người ta phải hoa mắt.

Căn cứ chỉ dẫn bản đồ, chỉ cần đem thủy tinh vô sắc lấy ra, đặt ở khe lõm của đám thủy tinh bảy màu, cửa thư viện dung hợp sẽ mở ra cho học sinh.

Tang Linh Nguyệt dựa theo chỉ dẫn, chỉ thấy đám thủy tinh nuốt trọn thủy tinh vô sắc của cô. Tiếng vang “Ca ca ca”, phía trên kiến trúc huyền phù vỡ ra một thông đạo hình tròn, một luồng ánh sáng nhu hòa quang chiếu vào trên người Tang Linh Nguyệt. Cô như đặt mình trong làn nước, ở giữa chùm tia sáng, chậm rãi trôi về phía trước.

Này quả thực là cảnh tượng trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, vật huyền phù phía trên này chẳng lẽ là một cái đĩa bay ngụy trang thành?

Rốt cuộc, Tang Linh Nguyệt trôi vào được bên trong thư viện, chân còn chưa đứng vững, đã nghe được một giọng nam từ nơi không xa truyền đến —— “Ôi chao! Nhanh như vậy đã có học sinh tới rồi?”