[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 23

Tang Linh Nguyệt đã sớm từ bỏ ý định nhìn biểu cảm để đoán suy nghĩ nội tâm Mười Ba, nguyên nhân là bởi cậu ta cực kì hiếm khi thay đổi biểu cảm, gần như liệt mặt. Cũng may, không cần biết Tang Linh Nguyệt nói cái gì, cậu ấy đều sẽ trả lời. Trên cơ bản, cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Tang Linh Nguyệt.

Rốt cuộc, trong mắt người nhân tạo, Tang Linh Nguyệt là lãnh đạo thượng cấp.

“Được.”

“Tiện thể cho một ly Mojito không cồn, cảm ơn.”

Lúc cô lần đầu nhận thức Mười Ba, cậu đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ dài ngày đầu tiên: Ngụy trang thành một bartender tài nghệ cao siêu. Mục đích là tiếp cận một mục tiêu đặc thù, trong quá trình đó tại sao lại trở thành nhân cách phụ của Tang Linh Nguyệt thì không cần suy xét —— ít nhất một người nhân tạo chỉ biết phục tùng mệnh lệnh sẽ không suy xét.

Hắn chỉ cần tuân thủ một nguyên tắc, nhận được mệnh lệnh thì nhất định phải 100% hoàn thành.

Tang Linh Nguyệt thời điểm mới cùng mười ba giao tiếp lần đầu, bởi vì không biết tin tức về tổ chức thần bí, sờ không đúng chỗ đặc thù của người máy, chưa đưa ra mệnh lệnh rào trước để giới hạn hành động của Mười Ba. Cũng may là cô cuối cùng vẫn có thể trở thành chủ mới của Mười Ba. Phiền toái xuất hiện là khi Mười Ba không thỏa mãn với việc chỉ khổ luyện tài nghệ trong không gian tâm linh nữa, nhân lực đạt được quyền khống chế thân thể, cậu ấy đã đến một quán bar nhận làm bartender.

Điều này đã uy hϊếp rất lớn tới cuộc sống sinh hoạt đời thường của Tang Linh Nguyệt, giữa các bạn học lại lan truyền thêm một truyền thuyết về cô ấy.

Xét thấy Mười Ba đi làm thêm có thể mang đến tiền lời xa xỉ, lại có thể trấn an nỗi lo không hoàn thành đủ KPI gϊếŧ người mỗi tháng của người nhân tạo.

Tang Linh Nguyệt cuối cùng thỏa hiệp.

Ai bảo cái tổ chức thần bí kia tàn khốc vô tình, sẵn sàng tiêu hủy những người máy có công trạng kém cơ chứ!

Tang Linh Nguyệt có thể dỗ dành Mười Ba, lại không có biện pháp giúp cậu ấy thật sự thực hiện nhiệm vụ, chỉ có thể tìm việc để cho cậu làm. Không đến mức khiến cậu ấy cảm thấy bản thân vô dụng, lỡ may rảnh rỗi lại nháo ra cái gì làm chuyện đã tệ lại càng tệ thêm.

Một ly đồ uống màu xanh nhạt được đặt lên quầy bar, Mười Ba một lần nữa cúi đầu, cầm một con dao mỏng như cánh ve tạo hình khối đá. Bên cạnh cậu, bày đầy một loạt động vật khắc từ đá, sống động như thật. Tất cả đều chỉ to bằng bàn tay, có thể thấy được rõ ràng tay nghề đỉnh cao của bartender.

Tang Linh Nguyệt bưng đồ uống lên nhấp miệng một ngụm, Mojito do Mười Ba tự tay làm thì không có gì phải bàn cãi, hương vị làm người không thể không cảm thán: Thế này mà lại chỉ là một loại thức uống phổ thông sao! Uống cũng quá ngon đi.

Cô ra khỏi phòng Mười Ba, tới phòng khách. Đèn chùm kim cương chầm chậm xoay tròn, chiếu ra ánh sáng mờ ảo trên vách tường trắng thuần, hình ảnh hơi chút mơ hồ.

Được nhân cách phụ cho phép, nhân cách chính có thể xem lại hình ảnh thị giác trong lúc bọn họ khống chế thân thể.

Kỳ thật sự việc phát sinh ở trạm y tế, trực tiếp dò hỏi Mười Ba cũng được, nhưng Tang Linh Nguyệt thế nào cũng phải tận mắt nhìn thử. Cũng không phải để qua đó phỏng đoán sức chiến đấu của Mười Ba, mà bởi vì nói chuyện phiếm với Mười Ba là một thứ vô cùng tra tấn tinh thần.

Tang Linh Nguyệt kìm không được nhớ tới một cuộc trò chuyện trước đây của hai người.

Cảnh tượng lúc đó cũng không khác vừa rồi lắm, địa điểm vẫn là ở trong phòng Mười Ba.

Chủ đề là do Tang Linh Nguyệt mở đầu, cô tò mò dò hỏi: “Phòng của cậu không có giường, ngủ ở chỗ nào được?”

Cách bày trí trong phòng đều là tự mỗi nhân cách sắp xếp, ví dụ như phòng của Tang Linh Nguyệt so với phòng ngủ của cô ở thế giới hiện thực cơ hồ giống nhau như đúc, phòng của Ethel nói là phòng ngủ thì không bằng nói cắt một góc cung điện dán vào.

Mười Ba ngẩng đầu, trên mặt không có một chút b·iểu t·ình. Nhìn không ra là bi thương hay vui sướиɠ, cũng không biết trong lòng cậu ấy đang đánh giá thế nào về người chủ mới này. Vài giây sau, cậu chỉ về hướng góc tường.

Nơi đó chỉ có lẻ loi một cái ổ cắm điện vạn năng.

“Cậu ngủ trên sàn nhà à?”

“Tôi không cần ngủ.”

“Hả?”

“Người nhân tạo không cần ngủ, có thể làm việc 24/7.”

“À, như vậy sao. Vậy hướng cậu vừa chỉ là……”

“Tôi sẽ đứng ở đó sạc điện.”

“Đứng lâu không mệt sao?”

“Không mệt.”

“Như vậy sao……”

“……”

Tang Linh Nguyệt tự nhận là một người không hợp nói chuyện phiếm, từ trước đến nay chỉ có cô làm người khác xấu hổ. Khó có được, cô lại gặp được một đối thủ.

Cuộc trò chuyện như vậy cũng đừng nghĩ có lần thứ hai!

Một ngụm uống sạch đồ uống cầm trong tay, Tang Linh Nguyệt đem toàn bộ lực chú ý đặt ở hình ảnh trên tường đang dần dần hiện rõ ràng .