[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 20

Hoá thân ác niệm vẫn luôn ở đằng sau làm phông nền cũng đã biến mất – từ sau khi Tang Linh Nguyệt đeo kính râm, nó vẫn duy trì khoảng cách 1,5m , chiếm một góc tầm nhìn của Tang Linh Nguyệt. Giống như một con chó ngoan, muốn nó không đến gần thì chỉ có thể làm lơ thôi.

Trên mặt đất có một vũng máu!

Bác sĩ Đặng và hộ sĩ Tiểu Quỳ nằm bất tỉnh trên mặt đất - có thể là do bị dọa. Hộ sĩ Lệ Lệ đứng ngốc bên quầy thuốc, không thể nói được gì.

Bệnh nhân số 3 không thấy đâu, có lẽ đã chạy ra ngoài trong hoảng loạn.

Bệnh nhân số 5 ngồi bần thần trên ghế dài, rõ là sợ hãi quá mức.

Toàn bộ phòng khám tràn ngập một sự yên tĩnh đến tê dại.

Tang Linh Nguyệt hít một hơi sâu, quan sát xung quanh. Cô ở trong phòng bệnh nặng, cửa đang mở, bên cạnh là một quầy thuốc y dược cao nửa người, dùng để lưu trữ các dược phẩm quý giá hoặc cần thiết.

Hiện giờ, bên trong lại có một thi thể nam giới tứ chi đều bị xoắn lại hết cỡ.

Dù sao cũng là một cơ thể khoảng 1m8, bị nhét vào quầy thuốc, gần như sắp tràn ra ngoài , làm người ta lo lắng quầy có thể bị nứt vỡ bất cứ lúc nào. Đây là một thi thể không đầu, từ quần áo có thể nhận ra là phần thân của Vu Nhâm Hạnh.

Tang Linh Nguyệt cảm nhận được trọng lượng trong tay, cúi đầu nhìn.

Hóa ra cô đang cầm một cái hộp sắt xách tay màu bạc, đúng là vật dụng mà Vu Nhâm Hạnh dùng để cất giữ đầu của nạn nhân.

Cái đầu cũ của nạn nhân thì nằm trên mặt đất không xa, trong hộp sắt là cái gì có lẽ không cần phải nói thêm.

Tang Linh Nguyệt lại hít một hơi sâu, đặt tủ sắt lên quầy thuốc, đi đến bên cạnh cái đầu của nữ tử nằm bất động trên mặt đất, ngồi xổm xuống, và vươn tay nâng lên.

Sau khi được hung thủ tỉ mỉ trang điểm, khuôn mặt nạn nhân gần như không có bất kì dấu hiệu nào của vết hoen hay cứng tử thi. Cô dùng ống tay áo lau sạch bụi bẩn trên mặt, lại cẩn thận mà đặt lên giường bệnh.

"Cô có thể yên nghỉ..."

Cô vốn định nói vậy, nhưng cảm thấy không cần thiết.

Dù sao nạn nhân đã nhìn thấy được kết cục của hung thủ!

Sau đó, Tang Linh Nguyệt đi về phía bệnh nhân số 5.

Người này khoảng hai mươi mấy tuổi, lưng hơi gù trông có vẻ thiếu tự tin, nhìn thấy bác sĩ toàn thân bắn đầy máu bước tới, sợ đến mức gần như ngất xỉu. Hắn cắn móng tay cuồng loạn, hận không thể co rúm thành một quả cầu.

Tang Linh Nguyệt lịch sự mời: "Xin đi theo tôi! Đến lượt anh rồi."

【 Nhắc nhở năm, hãy tuân theo lời bác sĩ nói. Dù sao, một NPC bình thường cũng sẽ không làm hại bạn. 】

Bác sĩ Đặng đã giao năm bệnh nhân cho Tang Linh Nguyệt, yêu cầu thời gian khám chữa bệnh không thể dưới mười phút cho mỗi người.

Khi vừa lấy lại quyền khống chế thân thể, cô từ đáy lòng cảm thấy may mắn: May mắn Mười Ba giải quyết BOSS và đóng gói lại cẩn thận cũng cần tốn một chút thời gian. Thế nên cậu ấy vẫn chưa kịp ra khỏi phòng khám được, nếu không thì sẽ vi phạm nhắc nhở năm.

Tất nhiên, hậu quả của sai lầm nhỏ này đại khái sẽ không nghiêm trọng bằng việc trực tiếp chơi chết BOSS.

Bệnh nhân số 5 run rẩy: "Tôi không nhìn thấy gì cả! Xin đừng gϊếŧ tôi."

Tang Linh Nguyệt mỉm cười: "Tôi sẽ không làm tổn thương anh, tiên sinh. Tôi là bác sĩ, sao có thể làm tổn thương bệnh nhân? Anh là bệnh nhân cuối cùng trong danh sách hẹn trước, tôi chỉ muốn hoàn thành công việc hôm nay mà thôi."

Bệnh nhân số năm: Nếu không tận mắt thấy cô gϊếŧ người bệnh số thứ tự trước tôi, nhét thi thể vào quầy thuốc và hộp sắt, tôi sẽ tin.

Hắn gắt gao nắm chặt ghế dài, không chịu đứng dậy.

Nếu khuyên nhủ không có hiệu quả, Tang Linh Nguyệt chỉ có thể cưỡng ép. Cô cố ý hạ giọng: "Anh đã chờ đợi lâu, chắc hẳn rất nóng lòng để được khám chữa bệnh, đúng không? Xin theo tôi đi."

Dưới ánh mắt bức bách của Tang Linh Nguyệt, bệnh nhân số năm hoảng hốt bật dậy như lò xo.

Hai người vào phòng khám, Tang Linh Nguyệt ngồi xuống, hỏi: "Anh muốn nhận loại thuốc nào?"

"Thuốc lãng quên..."

Tang Linh Nguyệt: "Xin lỗi, chúng tôi ở đây có lẽ là không có loại thuốc thần kì như vậy."

"..."

Tang Linh Nguyệt mở quyển sổ khám bệnh cuối cùng, thấy trang giấy ghi: [ Đây là một thanh niên có chứng lo âu nặng, trong khi giao tiếp với người khác, thường cảm thấy lo lắng và sợ hãi, thậm chí ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường. ]

"Ồ, chứng lo âu sao?"

"Không không không, tôi không bị bệnh."

Thanh niên bộc phát sự cầu sinh mãnh liệt, trừng mắt nói liên thanh: "Thực sự, tôi đã khỏi bệnh rồi. Xin cô tin tưởng tôi."

Tang Linh Nguyệt: "..."

"Tôi thực sự không cần khám chữa bệnh, thực sự... Tôi có thể đi được chưa?"