[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 19

Đôi mắt này có đồng tử màu trắng bạc như ánh trăng, lông mi dài và hơi cong, mang một chút ánh sáng hiền hòa. Đôi mắt thuộc về một người có mái tóc vàng rực rỡ, xán lạn như ánh mặt trời, những sợi tóc dài còn đang nhẹ nhàng đung đưa. Nàng mở miệng nói: “Không phải ta cướp quyền điều khiển cơ thể của ngươi…”

Thanh âm uyển chuyển, kỳ ảo như trong truyện cổ tích, khiến người khác cảm thấy kính sợ như đứng trước thần thánh.

Có một thứ cùng giọng nói và biểu tình của nàng trông cực kỳ đối lập chính là dáng người quá nóng bỏng. Rõ ràng là vóc dáng nhỏ xinh, ngũ quan tú lệ, song đường cong cơ thể lại đầy đặn, cần chỗ nào có chỗ đó.

Để dễ hình dung thì có vẻ giống như người ta hay nói là khuôn mặt thiên thần, thân hình ác ma.

Dĩ nhiên, đối với một nhân viên thần chức, sự đầy đặn đó khó tránh khỏi làm giảm bớt tiên khí, trông còn hơi tục tĩu. Vì là thánh nữ, nàng rất ghét bộ dáng này của mình, thích giống như Tang Linh Nguyệt có bộ ngực phẳng hơn.

Ethel nói thầm: “Không biết tình hình bên ngoài thế nào?”

Bên ngoài...

Tang Linh Nguyệt âm thầm nghĩ: "Hẳn là gặp rồi!"

"Vừa rồi chỉ là một cái bẫy. Trong khi tôi đang kéo dài thời gian, Vu Nhâm Hạnh cũng tương tự cố gắng giảm bớt cảnh giác của tôi. Nếu tôi không nhầm, hắn cố ý giả bộ giống như thuốc an thần đã có hiệu lực, biểu hiện không thể khống chế thân thể vừa nãy là giả, chắc chắn sẽ ít nhất còn dư lại một chút sức lực. Tôi đã quan sát, hộp đựng thức ăn trong tay hắn ta có mật mã, sao có thể rơi xuống đất rồi tự động mở ra. Đó là hắn cố ý mở ra để chuyển hướng sự chú ý của tôi. Nếu không xuất hiện tình huống nhân cách bị tráo đổi, sắp tới tôi có thể sẽ phải đối diện với đòn tấn công của hắn ta. Như vậy xem ra, nếu không phải là cô khống chế thân thể, thì thực ra lại là một chuyện tốt."

Rốt cuộc, hai nhân cách phụ còn lại đều có giá trị vũ lực vượt xa Ethel.

Dứt lời! Tang Linh Nguyệt thử lấy lại quyền khống chế thân thể.

Không thành công.

Ethel thấy vậy, đi về phía phòng nhân cách. Các phòng được sắp xếp theo thứ tự kim đồng hồ, phòng đầu tiên thuộc về Tang Linh Nguyệt, phòng thứ hai thuộc về Ethel. Hiện giờ, cửa phòng nào mở ra thì khả năng cao chủ nhân của nó không còn trong phòng.

Phòng thứ ba đang mở cửa, Ethel quay đầu lại nhắc nhở: "Nhân cách khống chế thân thể là Mười Ba."

Tang Linh Nguyệt: "..."

Cô xoa đầu, cảm thấy đau đầu, bi thương nói: "Dựa theo mạch não cứng nhắc của Mười Ba, chắc chắn sẽ coi tình huống bên ngoài như là nhiệm vụ mới của tổ chức thần bí. Đáng chết, nhiệm vụ chỉ bảo khống chế hung đồ, còn phải đưa người đến trước mặt bác sĩ Đặng. Không biết nếu hung đồ chết rồi còn được tính là xong nhiệm vụ không?"

Mười Ba (danh hiệu), 11 tuổi, là một người nhân tạo của tổ chức thần bí. Khi sinh ra, đã được thiết kế theo trạng thái nam tính thành niên, diện mạo trẻ em làm người khác giảm bớt cảnh giác khi giáp mặt. Cậu có thể sử dụng nhiều ngôn ngữ, điều khiển adrenaline có chủ đích nhằm thực hiện các động tác đến mức cực hạn.

Nghề nghiệp, sát thủ. Từ khi được tạo ra, cậu đã phục vụ cho tổ chức. Duy trì KPI ít nhất tám đơn mỗi tháng, nhưng vì bị cà lăm, vẫn luôn bị coi là sản phẩm lỗi, không được tổ chức trọng dụng.

Dĩ nhiên, người nhân tạo chỉ là công cụ giúp tổ chức hành động tiện hơn thôi. Chức năng của họ chỉ có một - gϊếŧ người.

Hiện tại, Mười Ba đã nhận nhầm Tang Linh Nguyệt là lãnh đạo của tổ chức. Bởi vì tính cách rất phục tùng mệnh lệnh nên đến giờ vẫn chưa khiến chủ nhân cách rơi vào tình cảnh trở thành tội phạm gϊếŧ người bị truy nã.

Tất cả những điều này đều do Mười Ba tự nhận định, còn đối với Tang Linh Nguyệt, Mười Ba chỉ là một nhân cách phụ của cô. Cái gì tổ chức thần bí, người nhân tạo nào, căn bản không tồn tại. Còn lý do tại sao Mười Ba có thể sử dụng nhiều ngôn ngữ và thuần thục kỹ năng gϊếŧ người, chỉ có thể quy tội cho não bộ thật thần kì.

"Chấp niệm hoàn thành KPI gϊếŧ người có lẽ là đã khắc vào cái gì của Mười Ba nhỉ... DNA đúng không? Chắc chắn là không sai được? Người khác không tấn công trước, cậu ta còn có thể động thủ được. Huống hồ đối mặt với Vu Nhâm Hạnh mang theo sát ý tấn công, ha ha ha."

Ethel vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.

Cô thật sự không tin rằng BOSS đã trúng thuốc an thần có thể đánh thắng Mười Ba.

Tang Linh Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, cô nằm thả lỏng trên ghế sofa mềm mại, lẩm bẩm: "Hiện tại chỉ còn cách chờ đợi."

Khi một nhân cách chiếm giữ thân thể, nhân cách khác không thể nhìn thấy tình hình “ngoại giới”. Ethel là nhân cách phân liệt đầu tiên của Tang Linh Nguyệt, đã tồn tại ba năm, cùng cô có mối quan hệ thân thuộc nhất. Vì vậy, khi cô hoặc Ethel khống chế thân thể, người còn lại có thể nghe và nhìn thấy mọi thứ ở bên ngoài.

Tuy nhiên, chủ nhân Tang Linh Nguyệt vẫn có quyền khống chế mạnh nhất đối với thân thể. Ethel thông qua cô để thu thập thông tin về ngoại giới nên có rất nhiều hạn chế.

Còn các nhân cách khác, ngoại trừ lúc Tang Linh Nguyệt chủ động trao quyền khống chế thân thể, thì chỉ khi tâm trạng cô dao động mới có thể xảy ra tình huống thay thế nhân cách.

Còn việc đổi thành cái nhân cách nào thì còn chưa tìm ra được quy luật.

Tang Linh Nguyệt nằm xuống ghế sofa và nhắm mắt lại.

Mười phút sau, Tang Linh Nguyệt mở mắt, một lần nữa lấy lại được quyền khống chế thân thể. Cô thấy trước mắt là giường bệnh sọc trắng xanh và một cái rèm y tế màu xanh biển.

BOSS Vu Nhâm Hạnh, không thấy nữa!