[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 18

Tang Linh Nguyệt vội vã ra khỏi phòng khám, thấy hai y tá Tiểu Quỳ và Lệ Lệ đang đứng một bên kinh ngạc nhìn theo những bước chân vội vã hướng ra ngoài cửa trung tâm của Vu Nhâm Hạnh.

Bác sĩ Đặng cao giọng gọi: “Anh này, anh còn chưa lấy thuốc đâu!”

Người bệnh số 3 và người bệnh số 5 đang ngồi trên ghế dài chờ đến lượt khám và lấy thuốc đều nhìn về phía Vu Nhâm Hạnh, vẻ mặt dần trở nên kỳ quái.

“Cậu ta không mở nổi cửa sao?”

“À thì, chắc là cửa của trạm y tế bị hỏng rồi.”

Tang Linh Nguyệt nghe những lời lẩm bẩm của bệnh nhân số 3, nghĩ thầm: Nếu coi khu 3 sau khi sương mù dày đặc buông xuống là bản đồ của một trò chơi lớn, cô đang có thân phận là người chơi và Vu Nhâm Hạnh là BOSS. Để rời khỏi phó bản, người chơi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, và ngược lại BOSS muốn rời khỏi phó bản sao? Vậy thì chỉ có thể xử lý xong người chơi rồi nói tiếp.

Hai bên quả thật là tử địch ngươi sống ta chết.

Tóm lại hiện giờ, cơ sở y tế này là một không gian khép kín đã bị phong toả.

Tang Linh Nguyệt bước nhanh tới bên bác sĩ Đặng, duỗi tay ngăn cản ông, không cho các nhân viên y tế tiến lên. Cô nghiêm túc nói: “Đừng lại gần hắn, trạng thái của hắn không ổn định…”

Bác sĩ Đặng rốt cuộc thuộc chuyên ngành tâm lý, cảnh giác vẫn phải có. Ông lập tức dừng chân dò hỏi: “Thuốc an thần liều mạnh đâu, đã dùng chưa?”

“Tôi đã dùng rồi.”

“Vậy thì yên tâm rồi.”

Bác sĩ Đặng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy kinh ngạc.

“Năng lực kháng thuốc rất mạnh, thậm chí đến giờ cậu ta vẫn có thể đứng vững.”

“Có lẽ cũng không trụ được lâu nữa đâu.”

Tang Linh Nguyệt vén tay áo lên: “Chúng ta cứ chờ xem.”

Vu Nhâm Hạnh xoay người lại, mang theo cảm giác áp bức đáng sợ. Tuy nhiên, anh ta lại cười, cười như một kẻ đang phát điên. Tiếng cười kéo dài nửa phút mới dừng lại. Trong chốc lát, anh đã khôi phục bình tĩnh, giọng nói ôn hòa giống như vẫn đang trò chuyện phiếm trong phòng khám: “Bác sĩ, cô có một gương mặt rất đẹp, vầng trán mịn màng và đầy đặn, căng tràn collagen, một vẻ đẹp tiêu chuẩn của tuổi trẻ. Đường cong của cổ thật hoàn mỹ, từ phía sau đầu kéo dài xuống gáy. Khuôn mặt đầy đặn, chẳng sợ dù có già có thêm mười tuổi cũng vẫn sẽ giữ được sự tươi trẻ. Điều khó nhất là cô có một đôi mắt sáng ngời, thanh khiết như nước suối, thật sự làm tôi rất yêu thích.”

“Tôi yêu nhất là mái tóc đen nhánh, sáng bóng như gấm vóc thượng hạng, chắc cô rất thường xuyên chăm sóc nó nhỉ?”

“Cũng không hẳn.” Tang Linh Nguyệt cố gắng nén không nổi gai ốc vì ghê tởm, hết sức bình tĩnh nói: “Hiện tại học sinh trung học không thảnh thơi như lúc ngươi còn đi học, sách giáo khoa đã được sửa đổi không biết bao nhiêu lần! Việc học nặng nề, nội dung phức tạp, thời gian tự học của học sinh tăng lên rất nhiều. Tôi mỗi ngày còn phải làm việc được giao thêm, thời gian chăm sóc bản thân còn không có. Huống hồ là dưỡng tóc.”

Cô thực ra đang cố gắng kéo dài thời gian, như bác sĩ Đặng đã nói, thuốc an thần sẽ nhanh chóng phát huy hiệu quả.

“Tôi nhớ hiện tại hệ thống giáo dục là tiểu học 6 năm, trung học cơ sở 6 năm, trung học phổ thông 3 năm, đại học từ 2 đến 7 năm có khi còn chưa xong…”

Vu Nhâm Hạnh giây trước còn đứng thẳng giây sau bỗng quỳ rạp xuống đất. Ánh mắt mê ly, dường như dùng hết sức bình sinh mới có thể miễn cưỡng nói được một câu: “Cuối cùng là do tuổi thọ của con người dài hơn sao! Tôi nhớ chính là nguyên nhân này, cải cách giáo dục mới có thể được thực hiện. À, cô có phải đang đánh trống lảng không?”

Giọng nói của anh ta ngày càng yếu, cơ thể mất sức lực, ngã xuống đất. Hộp sắt trong l*иg ngực cũng rơi xuống theo, và với một tiếng “cách”, chiếc hộp mở ra. Vật bên trong lăn ra, chính là một cái đầu.

Trong hộp sắt còn đọng lại vết máu.

Cái đầu người hiển nhiên đã trải qua xử lý đơn giản, gò má sạch sẽ, điểm trang chỉnh tề, tóc dài xõa ra sau đầu. Nhìn như chỉ đang ngủ, nhưng dấu vết cổ bị chém đứt vẫn nhắc nhở mọi người – cô gái này đã chết.

Làn gió đầy mùi máu tanh đập thẳng vào trước mặt.

Đồng tử của Tang Nguyệt Linh co rút lại. Đây là lần đầu tiên cô thấy một chiếc đầu bị chặt đứt trong hiện thực, những hình ảnh trong phim, video, ảnh chụp đều không thể nào so sánh được. Mùi máu tươi nồng nặc làm cho cô choáng váng đến mức thất thần, sau đó trước mặt tối sầm lại, cảm giác như linh hồn đang thoát ra ngoài. Đợi tới khi hồi phục ý thức, cô đã ở trong “Không gian tâm linh”.

“Không gian tâm linh” còn được gọi là “Không gian nhân cách”, là nơi các nhân cách tồn tại trong cơ thể. Khi một người điều khiển cơ thể, các nhân cách khác sẽ ở đây.

Nơi này có 4 phòng và 2 sảnh. Tường sơn trắng, sàn gỗ màu ấm, hoa văn tối giản. Nội thất chỉ có một ghế sofa da cùng với một bộ bàn ăn. Cấu trúc tổng thể đơn giản, không có bất kì trang trí đặc biệt nào. Điểm khác biệt duy nhất là chùm đèn treo trong phòng khách, một viên kim cương lớn với 33 mặt cắt. Ánh sáng từ đèn tạo cảm giác giống như đang ở một sàn nhảy.

Nơi này mang lại cảm giác trống trải, hiu quạnh, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác cô đơn và tịch mịch nếu ở lâu.

Tang Linh Nguyệt không còn xa lạ với không gian tâm linh, thậm chí những gì vừa xảy ra cũng không quá lạ lẫm - đó là sự chuyển giao nhân cách. Ai đã cướp quyền điều khiển cơ thể rồi? Cô quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt cũng đang đầy nghi hoặc.