[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 14

Buông tập bệnh án xuống, Tang Linh Nguyệt bước ra khỏi phòng khám. Ánh sáng bên ngoài trở nên u ám, bức tường trắng tinh giờ đây đầy những vết loang lổ, mặt đất trơn ướt, đi lại cảm giác như bước trên lớp nước cạn trong một tầng hầm. Trên màn sáng treo ở tường, tràn ra từng đốm hoa màu đỏ nở rộ, nhìn kĩ hình như là máu phun ra từ thi thể không đầu nào đó.

Hộ sĩ Tiểu Quỳ đứng gần quầy thuốc, vẫy tay gọi Tang Linh Nguyệt.

Miệng cô ấy khép mở nói gì đó, nhưng Tang Linh Nguyệt lại chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc rấm rức của một người phụ nữ.

Toàn bộ trạm y tế trở nên bất thường! Tang Linh Nguyệt vội vàng quay lại phòng bệnh nặng, thấy tấm màn y tế vẫn đang buông, chưa bị thu lại. Còn chưa kịp thở phào một cái, nàng đã phát hiện ác niệm hóa thân, vốn bị khóa ở trong màn, đã không thấy đâu nữa.

Tang Linh Nguyệt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của con quái vật trong chiếc áo choàng đen, cái bóng mờ ảo như u linh vác theo với một chiếc rìu lớn.

Ngay lập tức, ánh mắt của cô chạm tới hai luồng ánh sáng đỏ rực.

Ác niệm hóa thân đứng lơ lửng dưới ánh sáng đỏ, miệng cười mở rộng gần như sắp kéo đến mang tai. Đôi mắt tràn ngập ác ý như hai ngọn lửa rực rỡ. Nó không thể nói chuyện, nhưng cái cách nó nhìn thể hiện sự khinh miệt: Ngươi nghĩ rằng ta sẽ thật sự bị nhốt lại sao?

Tự mãn, càn rỡ, và tràn đầy cảm giác áp bách.

Tang Linh Nguyệt nhận thấy ác niệm hóa thân chỉ cách cô khoảng 3 mét. Khi cô di chuyển ánh mắt, đối phương còn tiến gần thêm nửa thước nữa.

Đây còn chưa phải vấn đề đau đầu nhất, Tang Nguyệt Linh đang lo lắng có vẻ kèm theo thân phận hung thủ dần dần phô bày ra ánh sáng, năng lực của ác niệm hóa thân đã được tăng cường rõ rệt. Nó đã không cần theo quy tắc “bốn mắt nhìn nhau” để di chuyển nữa.

Vậy thì, cô còn có sáu lần cơ hội để khám phá quy tắc mới... không, chỉ còn năm lần.

Tóm lại, không thể nào không có lối thoát, nếu không thì sự tồn tại của nhiệm vụ này sẽ hoàn toàn vô nghĩa.

“Bác sĩ Tang, xin vui lòng ký tên ở đây.”

Hộ sĩ trẻ đưa cho Tang Linh Nguyệt đơn cấp thuốc, thấy Tang Linh Nguyệt vẫn đang quay lưng về phía mình, kỳ quái hỏi: “Bác sĩ Tang, cô đang nhìn gì vậy? Chỗ đó rõ ràng chẳng có gì cả...” Tiểu Quỳ nhỏ giọng thúc giục: “Xin cô ký tên nhanh lên! Bệnh nhân đang sốt ruột chờ đợi.”

“Được rồi!”

Tang Linh Nguyệt hạ ánh mắt xuống, không ngoài ý muốn thấy ác niệm hóa thân di chuyển đến nửa thước. Xem ra về cơ bản thì quy tắc gốc rễ của trò chơi “đối diện” dường như không thay đổi. Cô quét mắt qua ba bệnh nhân đang chờ ngồi trên ghế dài, bọn họ dựa lưng vào tường. Ít nhất ở thời điểm này, thuốc an thần trong chiếc nhẫn không thể sử dụng được. Dù sao thì điều kiện dùng nó vẫn cần nhắm vào lưng mục tiêu. Ngón tay lướt qua chiếc nhẫn, Tang Linh Nguyệt ký tên vào đơn thuốc.

Bệnh nhân số một là người phụ nữ hơi béo nhận thuốc và rời khỏi Chẩn Liệu Sở.

Lúc này, bệnh nhân số hai, cô gái với những bím tóc dài, cũng nhận thuốc. Cô vẫy tay tạm biệt Tang Linh Nguyệt: “Bác sĩ, hẹn gặp lại tuần sau!”

Tang Linh Nguyệt hơi gật đầu.

“Bye bye!”

Khi cô gái biến mất trong sương mù dày đặc, Tang Linh Nguyệt đang muốn thu lại ánh mắt thì bất ngờ chạm phải hai ánh sáng đỏ từ áo choàng đen.

Cô nhíu mày.

Ác niệm hóa thân xuất hiện từ trong không trung.

Quái vật này di chuyển vốn là mắt thường đã không thể theo kịp.

Tang Linh Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm ác niệm hóa thân, lẩm bẩm: “Nó vẫn như lúc nãy, vẫn cách khoảng 2,5 mét...” Dứt lời, cô lại dời ánh mắt và xác định ác niệm hóa thân vẫn như những lần trước tiến đến nửa thước. Trong lòng đã có phán đoán, Tang Linh Nguyệt đi về phía phòng khám.

Khi đi ngang qua ghế dài, cô dừng lại.

Ánh mắt nhanh chóng lướt qua bệnh nhân số 5, dừng lại trên người số 4 một lúc, cuối cùng kết thúc ở số 3. Cô không phải đang quan sát bệnh nhân, mà đang nhìn cái kính râm dày cộp trên mũi người đàn ông.

Chiếc kính râm màu đen, dáng vuông, có đường cong vừa đủ để che khuất gần nửa khuôn mặt. Mắt kính rất tối, ngay cả khi ở khoảng cách gần, cũng khó thấy được hình dáng của đôi mắt dưới kính.

“Xin hỏi…”

Người đàn ông số ba dưới ánh mắt của Tang Linh Nguyệt, cảm thấy không ổn đứng dậy, dùng tay đẩy chiếc kính râm đã hơi trượt xuống lên. Sau lưng ông ta, khoảng hai mét về phía bên phải, là ác niệm hóa thân.

Quái vật lại một lần nữa xuất hiện từ không trung một cách bất ngờ trong tầm mắt của Tang Linh Nguyệt, không cho cô cơ hội nhìn sang chỗ khác. Hết sức tà dị, 10 phần đáng sợ, cầm một chiếc rìu lớn như lưỡi hái tử thần, đã đặt trên cổ Tang Linh Nguyệt. Trừ khi cô nhắm mắt lại, nếu không sẽ luôn có nguy hiểm bất kỳ lúc nào.

Tang Linh Nguyệt đã nhận ra rằng ác niệm hóa thân có thể xuất hiện bất kỳ nơi nào trong trên đường tròn có bán kính xác định, với trung tâm là cô.

Mỗi lần đối diện, khoảng cách lại kéo gần thêm nửa mét.

Khi khoảng cách giữa cô và ác niệm hóa thân ngày càng gần, tránh né là vô dụng.

Nhưng liệu cô có thể nhắm mắt lại để hành động sao? Điều đó là không thể.

Cũng may ông trời không tuyệt đường người. Tang Linh Nguyệt liếc nhìn ác niệm hóa thân đang cao cao tại thượng quan sát mình, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đưa tay tháo kính râm của người đàn ông.

Người đàn ông số 3 không phản ứng kịp, đứng ngây ngốc ra tại chỗ.

Tang Linh Nguyệt lễ phép hỏi: “Thưa ông, tôi có thể mượn chiếc kính râm của ông một chút được không?”

Người đàn ông: “……” Kính cô cũng đã đeo lên rồi!!! Tôi còn không có cơ hội từ chối nữa.

Tang Linh Nguyệt nhìn quanh qua kính râm. Có lẽ là bởi kính quá tối, mọi thứ xung quanh đều như bị một lớp khăn mờ che mất. Cô cảm thấy như mình bị cận thị nặng và đánh rơi kính, phải đến rất gần mới có thể nhìn thấy biểu cảm của người khác.