[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 13

Cùng một ý của Tang Nguyệt Linh nhưng Ethel đã chải vuốt lại cho mượt mà hơn, tự tin nói: “Tất nhiên rồi, hoạt động của thực vật có quá nhiều hạn chế, phụ thuộc vào ánh sáng mặt trời, đất và nước. Dù số lượng có nhiều đến đâu, cô vẫn có thể có cơ hội chiến thẳng chúng. Hãy nghĩ thoáng ra chút, đừng chỉ thấy mình là nạn nhân, mà hãy xem mình như một chiến sĩ, một anh hùng siêu cấp cứu giúp nhân loại.”

Cô gái trẻ khẽ nhếch môi đỏ, vẻ mặt hơi ngơ ngác có lẽ vì bị kinh ngạc quá mức.

Ethel tiếp tục truyền bá tư tưởng: “Cô không thể tới vùng ngoại ô, càng nên cố gắng tránh công viên có rừng rậm, vườn thực vật, đây đều là những nơi có nhiều kẻ địch, hết sức bám trụ ở lại khu vực trung tâm thành phố. Nói như vậy, số lượng thực vật cô gặp được trong sinh hoạt ngày thường sẽ được duy trì trong một giới hạn tương đối an toàn, thêm vào đó trồng cây làm tăng số lượng thực vật phụ thuộc vào mình. Lựa chọn các loại thực vật phù hợp, tối ưu hóa và thuần dưỡng chúng để tạo ra một ‘khu vực an toàn’ cho bản thân. Có thể không lâu nữa, cô sẽ dẫn dắt một đội quân thực vật để chiếm lĩnh một thành phố cũng không chừng! Tạm thời, tôi có lẽ nên gọi cô là Nữ Hoàng Thực Vật.”

Cô gái có bím tóc dài đáp lại: “…Cô đang khen tôi à?”

Cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi tương lai tươi đẹp mà Ethel vẽ ra.

Thời gian khám bệnh kết thúc.Cô gái trẻ đang chuẩn bị đứng dậy thì Tang Linh Nguyệt, một lần nữa lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, gọi cô lại.

“Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”

“Cô nói đi.”

“Cô có nghe nói về vụ án gϊếŧ người liên hoàn mà hung thủ sử dụng rìu, đối tượng là các cô gái trẻ không? Nếu cô biết được điều gì, cô có thể cung cấp một số thông tin cho tôi không?”

Tang Linh Nguyệt chọn hỏi cô gái tết tóc thay vì một bệnh nhân khác vì nhiều lý do: Cô gái trẻ có cảm xúc khá ổn định khi kết thúc buổi khám bệnh; so với bác gái phía trước cả gia đình đều không có ai nằm trong phạm vi mục tiêu của hung thủ, thì thiếu nữ này khả năng cao có thể bị kẻ gϊếŧ người để ý tới nên hẳn cô ấy sẽ cảnh giác và theo dõi tin tức về vụ án này nhiều hơn; và quan trọng nhất, biết quá nhiều, bất hạnh sẽ tới. Xét thấy lần trước vừa có manh mối liền bị ác niệm hoá thân đuổi theo, có vẻ việc hạn chế số lượng và chất lượng của manh mối cũng rất quan trọng.

Hiện tại, hai lần khám tiếp theo ở Chẩn Liệu Sở là số 3 và 4 đều trong diện tình nghi là hung thủ, không thể chần chừ thêm nữa.

“Về hung thủ này, tôi vừa hay cũng biết một số chuyện. Khả năng giao tiếp với thực vật cũng không phải lúc nào đều mang tới xui xẻo. Thông tin tôi biết thường là nhiều hơn người bình thường, chắc là sẽ hữu ích. Nói từ đâu giờ nhỉ…”

Cô gái trẻ trầm ngâm một lát rồi nói: “Hắn là một người đàn ông, luôn che mặt khi phạm tội. Tôi không biết hắn trông như thế nào. Kể cả hắn có lộ diện gϊếŧ người, tôi cũng không thể biết được đặc điểm cụ thể của hắn từ thực vật, vì bọn chúng đến cả giới tính nam nữ của con người cũng không cả phân biệt được, có lẽ trong mắt chúng, một người đơn lẻ chẳng khác gì một viên đá trên đường.”

"Tôi hơi lạc đề quá rồi, quay lại chuyện chính. Hung thủ không phải kẻ ham mê phụ nữ. Hắn không thực hiện hành động xâm phạm nạn nhân khi gϊếŧ người. Tôi nghĩ rằng hắn có một sự ám ảnh tâm lý đối với đầu của các cô gái trẻ. Các cơ quan điều tra không thể tìm thấy bất cứ cái đầu nào của các nạn nhân, có lẽ bởi vì hung thủ luôn cẩn thận rửa sạch vết bẩn trên đầu các cô gái rồi mang đi cùng sau mỗi vụ án.”

Khi cô gái trẻ vừa dứt lời, ánh sáng trong phòng khám trở nên tối dần, như thể đang từ ánh sáng mặt trời rực rỡ giữa trưa chuyển ngay sang hoàng hôn chiều tà.

Lại có thứ gì sắp xuất hiện sao?

Không ngờ có thể từ chỗ thiếu nữ lấy được nhiều thông tin như vậy. Cô gái đứng dậy, quay lưng rời khỏi phòng khám.

Ngay khi cô ấy đang vươn tay nắm lấy tay nắm cửa để rời đi, có người gõ cửa từ bên ngoài.

Cửa mở ra, hộ sĩ Tiểu Quỳ đang đứng đó. Cô hơi nghiêng người nhường đường cho thiếu nữ rời đi. Sau đó, cô đi vào phòng và nói với Tang Linh Nguyệt: “Bác sĩ Tang, cô có thể ra ngoài một chút không? Cần phải ký xác nhận cho đơn thuốc.”

“Tốt, tôi sẽ ra ngay đây.”

Tang Linh Nguyệt đồng ý, đứng dậy, mở tập bệnh án thứ ba. Giống như hai tập trước, trang giấy trắng chỉ có một dòng chữ: [Đây là một người đàn ông trung niên bị dằn vặt bởi một số chuyện hơi kì quái. Ông ta có một người con gái đang tuổi thanh xuân mơn mởn, thế nhưng bản thân ông lại có ham muốn mãnh liệt đối với thể xác nữ giới trẻ tuổi. Ông ấy thường cảm thấy hổ thẹn và đau khổ vì không thể kiểm soát hành vi của mình.]