[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 12

“Về chủ đề vừa rồi, cô nghĩ có siêu năng lực là chuyện tốt… Ha ha, không tốt chút nào.”Cô gái nhìn xung quanh, đảm bảo phòng khám không có bất kì loại thực vật nào, rồi mới hạ giọng nói nhỏ: “Tôi thường nghe được những tiếng thì thầm từ các cây cối xung quanh, chúng thảo luận về cách làm sao để gϊếŧ tôi.”

Tang Linh Nguyệt cảm thấy da gà nổi lên từng đợt: “Tại sao?”

“Cô nghĩ tôi đã làm chuyện gì khiến cho đám cây cỏ đó căm thù mình sao? Không phải đâu, chỉ riêng sự tồn tại của tôi thôi cũng đã là mối đe doạ đối với chúng rồi.”

Tang Linh Nguyệt nghe chỗ hiểu chỗ không.

Thiếu nữ nhận thấy sự mờ mịt của Tang Linh Nguyệt, thấp giọng giải thích thêm: “Chúng ta đều cho rằng con người là sinh vật ưu việt, đang cai trị hành tinh xanh. Tuy nhiên, liệu có khả năng nào thực vật mới là thế lực thực sự chi phối thế giới này không? Động vật như trâu ngựa chỉ là công cụ, còn thực vật là người giám sát, người chăn dắt và hướng dẫn, khống chế phương hướng tiến hoá của loài người. Bác sĩ, nếu một con kiến nhỏ bé lại có khả năng làm hại cô, cô sẽ làm gì?”

Mặc dù mở lời dò hỏi, nhưng cô cũng không cho Tang Linh Nguyệt cơ hội trả lời. Đôi mắt cô vằn tia máu, đôi tay dùng sức nắm chặt mặt bàn, lớn tiếng khẳng định: “Cô sẽ không do dự nghiền nát nó chỉ bằng một ngón tay.”

“Cô bình tĩnh lại một chút!”

“Tôi không thể bình tĩnh nổi.”

Thiếu nữ dần đánh mất thần thái, ánh sáng trong đôi mắt tắt lịm, biến thành những hố sâu đen ngòm. Một lớp vật chất đen tối dần dần lan toả, lấp đầy hốc mắt, chảy tràn ra từ khóe mắt, để lại những vệt đen như mực trên má.

Đáng sợ hơn là những bím tóc trên đầu cô ấy cứ như có sự sống, không ngừng nhúc nhích và uốn éo một cách quái gở, như thể là có ý thức riêng… “Đúng rồi! Nơi này không có thực vật đúng không? Tôi đã ghi chú rõ ràng rằng mình bị dị ứng với tất cả thực vật trước khi đến hẹn.”

Trong phòng khám vốn nhỏ, mọi thứ đều có thể dễ dàng bao quát trong mắt.

Dĩ nhiên là không có thực vật ở đây.

Câu hỏi này hiển nhiên đang báo trước rằng cô gái chuẩn bị rơi vào tình trạng mất kiểm soát. Không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta trông như sắp coi chính mình trở thành thực vật. Tang Linh Nguyệt vội vàng trấn an: “Yên tâm! Ở đây không có thực vật.”

Cô gái không để ý đến lời của Tang Linh Nguyệt, vẫn tiếp tục nhìn quanh với vẻ mặt hoảng loạn.

Tang Linh Nguyệt vội vàng dò hỏi: “Giữa vô vàn thực vật trên thế giới, chẳng lẽ không một cây nào có thiện ý đối với cô sao?”

“Thiện ý sao.”

Khi thấy ánh mắt hung ác của cô gái trẻ dần trở nên dịu đi, Tang Linh Nguyệt biết mình đã tìm đúng điểm mấu chốt.

“Thực ra là có.”

Thiếu nữ trông có vẻ hơi bối rối, rõ ràng đang chìm đắm trong những hồi tưởng.

Tang Linh Nguyệt không làm phiền cô, sau khoảng nửa phút, cô gái mới hồi phục lại tinh thần, mở miệng nói: “Tôi đã từng nuôi một chậu lô hội và một cây xương rồng. Chúng thực sự không có ác ý với tôi. Điều này cũng không phải do cảm tình giữa vật nuôi và chủ nhân, thực vật đều có tính ích kỷ, so với lợi ích của cả loài, sinh mạng của cá nhân chúng vẫn quan trọng hơn. Chúng chẳng qua chỉ là sợ nếu tôi chết đi, sẽ không có người tưới tắm chăm sóc, hoa và cây cỏ sẽ sớm úa tàn.”

Bởi vì sợ, cô gái tết tóc đã sớm tặng hai chậu cây này cho người khác.

“À, ra là vậy! Tôi đề nghị cô có thể nuôi nhiều cây hơn.”

Cô gái trẻ nheo mắt lại, nghi ngờ: “Cô đang cố gắng hại tôi sao?”

Tang Linh Nguyệt lắc đầu: “Tôi là bác sĩ, không làm hại bệnh nhân. Nghe tôi giải thích một chút, theo như cô nói, thực vật thường ưu tiên bản thân hơn, vậy nếu có càng nhiều cây cối sống lệ thuộc thì cô sẽ càng an toàn, không phải sao.”

Lúc này, cô gái trẻ đã hoàn toàn nghe không lọt tai, cô ấy khom người lại, những bím tóc xoắn vặn vẹo như một bầy rắn, lom lom như hổ rình mồi cuốn lấy xung quanh Tang Nguyệt Linh.

“Lời ngươi nói không vào nổi tai nàng ta đâu, vẫn nên để ta làm cho!” Ethel có hơi đắc ý lên tiếng.

Tang Linh Nguyệt không chút do dự, lập tức nhường quyền kiểm soát cơ thể cho Ethel.

Ethel hơi sửng sốt, cố ý bóp giọng dùng thanh điệu âm dương quái khí mỉa mai: “Ôi, tin tưởng ta đến như vậy sao.”

“Trước đây chúng ta là đối thủ cạnh tranh nội bộ. Trong một cuộc thi, hạng nhất chỉ có một, tôi không muốn thua, dĩ nhiên luôn phải giữ cảnh giác với đối thủ từng phút từng giây. Giờ đây, chúng ta cần phải hợp tác giải quyết vấn đề bên ngoài trước, chúng ta là mối quan hệ hợp tác. Cô chắc chắn sẽ là một đồng đội xuất sắc, tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô.”

Ethel ngạc nhiên: “Ngươi thế mà cũng biết khen ngợi người khác…”

Không biết tại sao, một làn sóng nhiệt nóng bừng trên hai má nàng. Ethel vội vàng hít sâu một hơi, lặp lại lời giải thích vừa rồi của Tang Linh Nguyệt.

Lúc này, giọng nói mê hoặc kì lạ thu hút thiếu nữ ngẩng đầu lên, ngây ngốc hỏi: “Có thể làm như vậy sao?”