Vài phút sau, người phụ nữ hơi mập rời khỏi phòng khám với vẻ mặt hoảng hốt, miệng lẩm bẩm: “Thật phiền toái… Vẫn là không ăn đứa trẻ đó thì tốt hơn.” Khi nghĩ đến đây, bà bỗng dưng sững sờ. Đôi mắt đỏ máu của bà lóe lên một tia sáng rõ ràng, khát vọng đối với huyết nhục thân nhân dường như giảm bớt nhiều. Bà ấy quay đầu lại nói với Tang Linh Nguyệt: “Cảm ơn bác sĩ. Dù không nói chuyện nhiều, nhưng cô thực sự là một bác sĩ tốt.”
Tang Linh Nguyệt: “… Không cần cảm ơn đâu ạ.”
Ethel cười nhẹ, nhìn bóng dáng người phụ nữ hơi béo rời khỏi, nói: “Đây là một quý phụ sống trong nhung lụa cả đời, tính cách mềm yếu đến mức gần như như là bột nhão. Không có tính công kích, thiếu quyết đoán, suy nghĩ dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. Vì vậy, phương pháp chất vấn của ngươi khiến bà ấy tạm thời thoát khỏi tình trạng không bình thường. Đây là một cách rất thông minh. Nhưng đối với bệnh nhân tính cách bất thường tiếp theo, phương pháp tương tự chỉ có thể khiến nàng ta thêm kích động, vậy ngươi sẽ làm gì tiếp theo?”
Chưa dứt lời, một cô gái trẻ số 2 thắt tóc dreadlock bước vào phòng khám, chân phải đá mạnh vào cánh cửa.
“Rầm” một tiếng vang lớn, làm cho toàn bộ phòng khám đều hơi chấn động.
Tang Linh Nguyệt mở bệnh án ra, trên trang giấy trắng vẫn chỉ có một dòng chữ: [Đây là một thiếu nữ bị ảo giác tra tấn. Trong thế giới của cô ấy, mọi thực vật đều có ý thức riêng và luôn âm thầm tìm cách gϊếŧ cô ấy.]
Trong phòng khám, Tang Linh Nguyệt mặc áo blouse đối diện một cô gái trẻ mím chặt môi. Hai người đều đang chờ đợi người đối diện lên tiếng. Cuối cùng, vẫn là cô gái kia chịu thua, lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và bất mãn: “Tôi đến để lấy thuốc chống ảo giác, mỗi tuần tôi đều đến đây, không cần thiết phải thực hiện mấy cuộc khám chữa bệnh vô nghĩa này đâu. Cứ nhất định phải tiến hành đánh giá tâm lý để được cấp thuốc… Hừ, thế nên tôi mới ghét nhất việc gặp những bác sĩ xa lạ.”
Tang Linh Nguyệt đã có kinh nghiệm từ lần trước và biết rằng việc đề cập đến bệnh lý có thể làm người bệnh rơi vào trạng thái cuồng bạo. Vì vậy, cô chọn thảo luận về những chủ đề nhẹ nhàng hơn.Đương nhiên, loại hình khám bệnh để đánh giá tâm lý này cô rất quen thuộc.
Mặc dù tần suất Tang Linh Nguyệt đến trạm y tế lấy thuốc thấp hơn cô gái một chút, nhưng ngày rộng tháng dài, cô đã sớm thuộc nằm lòng quy trình khi hẹn gặp bác sĩ tâm lý. Đó cũng là lý do Tang Linh Nguyệt dám lựa chọn đóng vai bác sĩ — lâu ngày thành nghề! Bác sĩ, hộ lý và bệnh nhân trong phòng khám thì chắc chắn bác sĩ sẽ là người có quyền chủ động lớn nhất, điều này hẳn sẽ giúp giảm bớt độ khó nhiệm vụ.
Ngay khi Tang Linh Nguyệt đang cố tìm một chủ đề an toàn có thể thảo luận được, cô gái trẻ đã không nhịn được nói tiếp: “Tôi đã nói mà không ai tin, bác sĩ các người cứ hỏi mãi không buông. Tóm lại, tôi thực sự có thể nghe hiểu ngôn ngữ của thực vật. Một cây cỏ, một bông hoa, một thân cây, chúng đều có thể giao tiếp với nhau. Cô có thể không tin, nhưng chúng thực sự có một hệ thống ngôn ngữ phát triển. Ý thức của chúng gần giống như con người, những cây con nhỏ bé chỉ có thể phát ra âm thanh ê ê a a giống trẻ sơ sinh, còn những cây già sống hàng trăm năm tuổi lại có thể như con người đã thành niên mà giao tiếp với tôi.”
Cô gái trẻ hít sâu, biểu cảm có phần bực bội. “Tôi ghét nhất khi các người nghe tôi kể mà luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Bác sĩ, cô không có gì muốn nói sao?”
“Tôi chỉ đang tự hỏi” Tang Linh Nguyệt cẩn thận trả lời: “Có khả năng giao tiếp với thực vật có vẻ không phải là điều xấu.”
“Cô nghĩ đây là một loại năng lực đặc biệt… siêu năng lực sao?”
“Có lẽ vậy! Như này còn chưa đủ đặc biệt sao?”
“Tôi còn nghĩ cô sẽ nói tôi có bệnh.”
Cô gái tết tóc nhìn Tang Linh Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái. “Nhưng cô hoàn toàn không nghi ngờ gì về những gì tôi nói. Hoặc là nói, cô tin rằng giao tiếp với thực vật có thể thực hiện được?”
Tang Linh Nguyệt nhận thấy người số 2 này có vẻ rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Dù không biết cô gái có thực sự có khả năng giao tiếp với thực vật hay không, Tang Linh Nguyệt vẫn biết chắc rằng cô ấy có rada nhận biết được lời nói dối.
Vì vậy, cô chỉ gật đầu và nói: “Ừ, thế giới rộng lớn, có gì là không thể xảy ra đâu.”
Cha cô có một nhân cách có khả năng thấy các hiện tượng huyền bí, từng mang theo cô tham gia nhiều chuyện không có kỳ lạ nhất, chỉ có kỳ lạ hơn, khó có thể giải thích bằng khoa học.
Ngoài ra, nhân cách thứ hai của cô — Thánh Nữ Ethel — cũng có năng lực giao tiếp thần kì.
Đây rõ ràng là một dạng siêu năng lực, và cũng là một siêu năng lực cực kì thực dụng.
Cô gái trẻ chống cằm nhìn Tang Linh Nguyệt vài giây, rồi buông tay và nói: “Cô thật sự là bác sĩ sao? Không phải là bệnh nhân giả trang đấy chứ?”
Tang Linh Nguyệt: “…Có ý gì đây?”
Cô gái trẻ cười lớn: “So với làm bác sĩ, cô giống như một người bạn cùng phòng bệnh của tôi hơn.”
Cô không phải đã nói không ai tin mình sao? Giờ thì sao đây, có người tin rồi, tại sao lại công kích cá nhân tôi?
Nhưng khiến Tang Linh Nguyệt buồn bực nhất chính là cô không có cách nào cãi lại.
Tuy nhiên, khi đối diện không phải bác sĩ mà là bạn chung phòng bệnh thì chắc cô gái trẻ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Từ sau khi tới cơ sở y tế, cô ấy vẫn luôn duy trì sự cảnh giác cao độ nhưng giờ đây có vẻ đã thư giãn hơn nhiều.