[Vô Hạn] Trường Học Không Tưởng

Chương 15

Chiếc kính râm lớn đến nỗi gần như che phủ hoàn toàn khuôn mặt của Tang Linh Nguyệt, làm khuôn mặt của cô trông nhỏ hẳn lại, đôi mắt của cô cũng bị khuất hoàn toàn, ngay cả những tia sáng phía bên cạnh kính còn không thể xuyên qua được.

Đến mức này rồi, điều kiện “bốn mắt nhìn nhau” chắc chắn không thể đạt được.

Trong quá trình đeo kính râm, hóa thân ác niệm đã di chuyển thêm nửa thước.

Nhưng đây cũng sẽ là lần cuối cùng nó có thể di chuyển.

Ở khoảng cách 1,5m, ác niệm hóa thân đứng yên thẳng tắp, như học sinh tiểu học bị phạt bởi vì không thể trả lời được câu hỏi của giáo viên, vừa sốt ruột vừa không biết phải làm sao.

Lại một lần nữa!

Lần thứ hai rồi!!!

Tang Linh Nguyệt mấp máy môi, không phát ra tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Tới đây đi!”

Ác niệm hóa thân: “……”

Ác niệm hóa thân tức đến sắp bay màu, tay cầm rìu lớn dần trở nên trong suốt—quá nghẹn khuất rồi!

Tang - Tên đầu sỏ - Linh Nguyệt hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi này của nó.

Song quả thật là nó không tới gần thêm, xem ra màn che y tế có thể ngăn hóa thân ác niệm. Tương tự nguyên lý đó, kính râm cũng có thể.

Tang Linh Nguyệt thở phào một hơi. Nếu phương pháp dùng kính râm không có tác dụng, cô chỉ còn cách thực hiện một nước cờ mạo hiểm hơn—tìm cách để đối tượng tình nghi lộ ra phần lưng.

“Bác sĩ, hiện tại tôi có thể khám bệnh chưa? Tôi đang gấp lắm.”

Người đàn ông thứ ba hạ mí mắt xuống, đột ngột bị tháo kính mắt, anh ta mới đầu nhìn Tang Linh Nguyệt đầy kinh hãi, sau đó cố gắng lảng tránh tầm mắt của cô. Cứ như thể hắn mắc hội chứng sợ Tang Nguyệt Linh vậy.

“Đương nhiên có thể, xin mời theo tôi.”

Tang Linh Nguyệt đi trước vào phòng khám, mời ông ta ngồi xuống. Cô không phải là người giỏi nói chuyện phiếm, suy cho cùng thì trước giờ bên cạnh cô cũng chẳng có ai có thể coi là bạn bè. May mắn thay, các bệnh nhân đến đây đều xem nơi này như một cái thùng rác để xả stress, cho dù không cần mở lời dẫn dắt trước thì họ cũng sẽ thao thao bất tuyệt tự nói vấn đề của mình.

Những gì họ kể ra có lẽ đa phần đều là sự thật và đó cũng là manh mối mà phó bản dành cho cô... Đồng thời, trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có bệnh nhân bị mất khống chế, tăng cao mức độ nguy hiểm. Điều này cũng phù hợp với thiết lập của phó bản: Biết quá nhiều, bất hạnh sẽ tới.

Người đàn ông thứ ba bắt đầu kể về tình trạng của mình: Vài năm trước vào một mùa hè, ông ta đã tham quan một triển lãm điêu khắc, bị một bức tượng thiếu nữ xinh đẹp làm choáng ngợp—quá hoàn mỹ! Kể từ đó, ông ta mắc phải căn bệnh tâm lý khó nói, chỉ cần nhìn thấy những cô gái trẻ, ánh mắt sẽ không thể rời khỏi ngực, mông và đùi của họ. Việc này làm ông ấy giống như một lão da^ʍ dê, dục cầu bất mãn.

Điều này đã dẫn đến nhiều hiểu lầm.

Người đàn ông thứ ba bị dày vò bởi tự cảm thấy xấu hổ, không muốn bị coi là một kẻ biếи ŧɦái.

Quan trọng hơn là hắn có một cô con gái trẻ, bệnh trạng đó khiến hắn càng cảm thấy khó xử khi đối mặt với con gái, sợ hãi gần gũi với cô. Đồng thời, ông ấy cũng không thể thân mật với vợ mình.

Sự nghiệp đổ nát, lo lắng ánh nhìn của người ngoài và gia đình đang trên bờ vực tan vỡ, ba áp lực lớn làm ông ta luôn trong tình trạng căng thẳng, không tìm thấy lối thoát, vô cùng đau khổ.

Càng cố gắng không nhìn chăm chú các thiếu nữ, bệnh trạng càng nghiêm trọng.

“Tôi sắp bị ép đến điên rồi…”

Người đàn ông thứ ba che mắt lại.

Đó là lý do tại sao ông ta luôn đeo kính râm, ngay cả khi ở trong nhà cũng không dám tháo ra.

Người đàn ông thứ ba lẩm bẩm tự nói một mình đầy đau khổ, giọng nói quá nhỏ, dần dần không thể nghe rõ nội dung.

Tang Linh Nguyệt gọi Ethel: “Giao cho cô đó.”

“Không thành vấn đề,” Ethel lập tức đồng ý. Trước khi lên tiếng, nàng tò mò hỏi: “Nếu là ngươi thì sẽ khuyên hắn làm gì?”

Tang Linh Nguyệt không cần suy nghĩ, trả lời ngay: “Khuyên đổi công việc? Tôi nghĩ có thể thử làm nhà thiết kế trang phục, để thỏa mãn sở thích và có thể lấy bệnh nghề nghiệp để làm lý do che đậy. Tốt nhất là làm thiết kế trang phục nữ, không cần áp lực, nhìn được càng nhiều hơn, có lẽ sẽ giúp ích cho tình trạng bệnh.”

Ethel: “……”

Nói gì được nữa đây? Không hổ là ngươi!

Tám phút sau, người đàn ông thứ ba đã hoàn toàn bình tĩnh rời khỏi phòng khám với nụ cười nhẹ nhõm trên mặt.

Người đàn ông tinh anh thứ tư, xách theo một chiếc hộp sắt hình vuông, đi lướt qua người số 3 và gõ cửa phòng khám, hỏi với giọng điệu vô cảm: “Bác sĩ, tôi có thể vào không?”

Lúc này, quang não sau một khoảng thời gian không có động tĩnh lại hiện một khung thoại trên màn hình.

【 Nhắc nhở 6: Chỉ khi bạn công kích trước, hung thủ mới được phép đánh lại. 】

Tang Linh Nguyệt hiểu rằng đây là một loại bảo vệ đối với người chơi.

Một kẻ có thể chém đầu người bằng rìu, nếu thật sự muốn đánh, thì toàn bộ người ở trạm y tế cũng không đủ cho hắn gϊếŧ.

Người đàn ông tinh anh thứ tư gấp không chờ được, cao giọng hỏi lại: “Bác sĩ?”

Tang Linh Nguyệt mỉm cười, “Mời vào.”

Cô đặt tay lên bàn, bên cạnh khuỷu tay là bệnh án, trang giấy trắng chỉ có một hàng chữ: [Đây là một thanh niên yêu thích cuộc sống yên bình, nhưng bởi những ngày gần đây cứ gặp hàng loạt rắc rối tìm tới nên vô cùng bức bối]

Còn về ác niệm hóa thân... Sau khi nó theo vào phòng khám, vẫn luôn đứng im lặng cách Tang Linh Nguyệt một mét rưỡi, không nhúc nhích.