Những con tiểu long sẽ có lãnh thổ riêng, tổ rồng riêng, nơi chúng có thể săn mồi, sinh sống và phát triển….và có thể chúng và bố mẹ mình sẽ không còn có khả năng gặp nhau trong suốt cuộc đời này.
Không, vẫn có thể gặp lại nếu chúng nó vào mùa đông năm sau đều trở lại đảo núi lửa sống qua mùa đông và tình cờ chọn cùng một ngọn núi lửa.
Cũng không biết liệu chúng nó có vì chọn cùng một hang động mà tranh đấu hay không.
Tô Tinh nhìn những con rồng con đang ra sức bơi lội, vươn cổ hét lớn: “Pi—“
Đừng đuổi theo nữa, quay lại đi, hẹn gặp lại vào năm sau!
Hắc Long cúi đầu nhìn tiểu mao cầu, thấy bé không có việc gì nhưng khi nhìn bé hướng ba con rồng con phía sau kêu, nó dùng sức vỗ cánh, bay đến càng nhanh hơn.
Đảo núi lửa càng ngày càng xa, không còn nhìn thấy con rồng con nữa.
Tô Tinh miễn cưỡng thu hồi tầm mắt.
Rõ ràng do sự can thiệp của mẹ Rồng Đen nên bé cùng ba con tiểu bạch long kia ở chung cũng không nhiều lắm nhưng đến lúc phải chia tay, bé vẫn có chút không nỡ.
Có lẽ đây cũng là lý do khiến Hắc Long ma ma hạn chế cho bé tiếp xúc với đám rồng con.
Bởi vì mệnh trung chú định bọn họ phải chia lìa.
Càng bỏ ra nhiều tình cảm, càng khó có thể dứt bỏ.
Mamy hẳn là lo lắng bé sẽ thương tâm khi chia xa, nên không cho bé tiếp xúc quá nhiều với bọn rồng con.
Ô ô, mẹ thật tốt, khóc chết mất.
Hôm nay cũng là một ngày mamy làm Tô Tinh cảm động.
Thẳng đến khi hòn đảo núi lửa biến mất khỏi tầm mắt, con rồng đen mới giảm tốc độ bay.
Những con rồng khác không đuổi kịp tốc độ của nó đã bị vứt ra rất xa.
Hắc Long cũng không thèm quan tâm, nó không có ý định đi cùng những con rồng khác hay nói cách khác cũng chẳng có một con rồng nào có ý định đi cùng bọn họ.
Trên đảo núi lửa bọn họ sống cùng nhau, thậm chí còn cùng nhau đi săn theo nhóm.
Nhưng bên ngoài hòn đảo núi lửa, chúng hoàn toàn đơn độc.
Ngay cả những con rồng con cũng sẽ lên đường một mình sau khi chúng có khả năng bay xuyên biển rộng.
Trong mùa sinh sản, chúng trung thành với bạn lữ và cùng che chở cẩn thận những quả trứng.
Sau mùa sinh sản, chúng đuổi đàn con ra khỏi nhà và cùng bạn lữ chia xa.
Chỉ có vào mùa đông năm sau chúng nó mới có thể một lần nữa tụ tập ở bãi sinh sản và gặp gỡ bạn lữ sau một năm chia cách.
Chúng nó sẽ chỉ có một bạn lữ duy nhất trong suốt cuộc đời, vĩnh viễn chung thuỷ với chính bạn lữ của mình.
___
Khác với sự khẩn trương lúc đến đảo núi lửa, chuyến bay rời đảo này của Hắc Long rõ ràng nhàn nhã hơn rất nhiều.
Khi mặt trời mọc trên đỉnh đầu, nó cùng Tô Tinh đáp xuống một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo núi lửa nơi đàn rồng tụ tập rộng lớn như một đại lục, có núi, sông, hồ và cánh đồng băng, Hắc Long bay một ngày cũng không đến điểm cuối.
Mà hòn đảo này rất nhỏ, liếc mắt cũng có thể thấy đầu Hắc Long nằm trên đó và chiếm cứ một nửa hòn đảo.
Tô Tinh từ mai giáp xác bước ra, leo lêи đỉиɦ đầu Hắc Long nhìn ra xa.
Bọn họ đã hoàn toàn tách biệt khỏi đàn rồng, bầu trời trong xanh và không có bất kỳ thân ảnh của con rồng nào.
Biển rộng mở, không thể nhìn thấy hòn đảo nào khác, toàn bộ thế giới chỉ còn lại duy nhất bé và Hắc Long ma ma.
Đây là một hòn đảo biệt lập nhưng Tô Tinh không cô đơn cũng không sợ hãi vì đã có mẹ rồng đen ở ngay bên cạnh.
Được ở cùng mẹ trên một hòn đảo như vậy, đối với bé mà nói là một trải nghiệm diệu kỳ.
Tô Tinh nhìn biển một lúc, nhảy khỏi đầu Hắc Long chui vào trong mai giáp xác, ngậm ra một miếng trái cây sấy.
“Pi pi~”
Mẹ đến ăn một chút bổ sung thể lực đi.
Tô Tinh đem quả khô đút vào miệng Hắc Long.
Những quả hạch bé dự trữ đã ăn hết lúc ở trong ngọn núi lửa, trái cây sấy khô cũng không còn nhiều nhưng thực ra vẫn còn nhiều hạt cỏ mà chỉ bé mới có thể ăn được.
Cũng may mẹ Rồng Đen không sống dựa vào lương thực của bé, nghỉ ngơi một lát Hắc Long liền lẻn vào trong nước.
Chỉ chốc lát sau mẹ Rồng mang về một nắm rong biển cho Tô Tinh.
Có lẽ vì đến từ vùng biển sâu thiếu ánh sáng, rong biển có màu nâu, nhìn không quá đẹp mắt nhưng lại có vị ngọt đến bất ngờ.
Tô Tinh ăn rong biển mỹ vị.
Thông thường sau khi chuẩn bị thức ăn cho bé, mẹ Rồng Đen sẽ đi săn nhưng lần này mẹ không rời đi.
Hắc Long nằm khắp hòn đảo, thậm chí còn thu cái đuôi lên, thỉnh thoảng nhìn mặt biển như đang chờ đợi điều gì đó.
Thẳng đến trời chạng vạng, xa xa truyền đến tiếng kêu dài cổ xưa, đánh thức Tô Tinh đang ngủ trong mai.
Bé nhìn sang và thấy một con quái vật khổng lồ nổi lên từ mặt biển, phun ra một cột nước cao ngoạn mục như một đài phun nước lớn.
Con rồng đen nằm bên cạnh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào con cự thú trong biển trồi lên mặt nước để thở.
Tô Tinh: “…Pi?”
Đợi đã, mẹ không phải tính toán….
Hắc Long đột nhiên bay lên, hướng con cự thú kia nhào đến.
A, này này này….
Tô Tinh chân tay luốn cuốn mà leo lên mai nhìn về phương xa.
Hắc Long đã bổ nhào vào con thuỷ quái khổng lồ, há mồm cắn xuống.
Tô Tinh trợn mắt há hốc mồm.
Đây có phải là nó không?
Con thuỷ quái khổng lồ còn to hơn cả Hắc Long ma ma.
Bé nhớ rõ con thuỷ quái kia.
Bọn họ gặp nó trên đường đến đảo núi lửa.
Con thú khổng lồ thân hình to lớn, là loài động vật lớn nhất bé từng gặp.
Khi đó Hắc Long ma ma còn tỏ ra rất hứng thú với con cự thú đó.
Có lẽ vì để tiết kiệm sức lực bay đến đảo núi lửa hoặc có lẽ vì vẫn đang ôm mai giáp xác chứa bé, Hắc Long ma ma chỉ lượn quanh con thuỷ quái vài vòng mà không hề động thủ, cuối cùng con cự thú lặn trở vào trong nước.
Nhưng lần này không vội lên đường, bé cũng được mẹ Rồng Đen an trí trên hòn đảo nhỏ này, Hắc Long không còn gì cố kỵ.
Ý tưởng của Hắc Long đại khái chắc là: Đồ ăn trên đường tới không ăn được, thời điểm trở về nhất định phải bù đắp.
Tô Tinh bị bỏ lại một mình nhìn mà choáng váng.