Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Quyển 1 - Chương 41: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Tô Tinh ngáy ngủ ghé vào chiếc chăn da thú, không biết tại sao mẹ Rồng Đen dẫn bé ra ngoài sớm như vậy, thời điểm săn mồi còn chưa đến đi?

Nhưng bé lại nghe được nhiều tiếng vỗ cánh hơn, bé ngẩng đầu nhìn quả cửa mai, vài con cự long từ vách đá nhảy ra, chúng vỗ cánh bay đi.

Nhưng không phải tất cả rồng đều bay ra ngoài, vẫn còn một số con rồng nằm ở cửa hang, bên cạnh chúng là những tiểu ấu long mới nở hoặc những quả trứng chưa nở.

Chúng nó nhìn những con rồng rời đi, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm dài.

Những con rồng bay khỏi miệng núi lửa, đánh thức tiểu ấu long đang ngủ trên bệ đá ở vòm miệng núi lửa.

Một số tiểu long nhìn thấy bố mẹ mình giữa đàn rồng đang bay, lập tức bò dậy kêu ngao ngao đuổi theo.

Không có dung nham chiếu sáng, Tô Tinh nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn tối tăm, phía chân trời mới lộ ra chút ít ánh sáng.

Đàn rồng bay qua mặt hồ tĩnh lặng, qua những tảng băng trôi được bao phủ đầy tuyết trắng, bay đến bờ biển.

Hắc Long xà xuống, đem chiếc mai đặt phía sau đá ngầm.

Nó cúi đầu, xuyên qua cái lỗ bị phá phía trên, chạm phải ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo của Tô Tinh.

Mõm Hắc Long áp vào mai, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, dặn dò Tô Tinh không được rời khỏi chiếc mai.

Tô Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

Bé vẫn không hiểu tại sao đàn rồng lại đi săn sớm như vậy, trời còn chưa sáng.

Buồn ngủ quá đi!

Hắc Long dẫn theo đàn rồng xuống biển săn mồi.

Tô Tinh ngáp một cái, quyết đinh chợp mắt một lát, lại chui vào trong chăn.

Không biết qua bao lâu, Tô Tinh nghe được âm thanh bay trở về của đàn rồng.

Bé mở một mắt, từ sau đá ngầm nhìn ra xem.

Trời còn chưa sáng hẳn, trong ánh sáng ban mai, một đàn rồng kéo vài con cá lớn vào bờ và chia sẻ thức ăn trên bãi biển.

Mùi tanh nồng nặc theo gió biển bay đi, ngay cả khứu giác không quá nhạy của Tô Tinh cũng có thể ngửi thấy.

Bé nhắm mắt quay đầu trở lại, vùi mình vào trong chăn chỉ chừa lại cái đuôi lông ngắn củn và cái mông lông xù xù bên ngoài.

Mùi tanh bị ngăn chặn nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng cự long cắn xương và ngấu nghiến thịt cá, kèm theo đó là tiếng gầm vui sướиɠ và thoả mãn của loài rồng.

Mỗi lần nghe được tiếng rồng ăn, bé luôn cảm giác chúng đang thưởng thức mỹ thực.

Kia chính xác là món ngon của bọn chúng nhưng không phải của Tô Tinh.

May mắn thay, Tô Tinh không còn cảm thấy khổ sở vì bé không ăn được thịt nữa.

Thời điểm cho rằng chính mình là tiểu ấu long có khẩu vị kì quái bé đã không cảm thấy như vậy, hiện tại lại càng không.

Bởi vì bất luận khi nào, Hắc Long ma ma đều sẽ chú ý đến khẩu vị của bé, thậm chí sẳn sàng bay qua cánh đồng rộng lớn để đào cho bé một cái hang thú tai dài.

Hắc Long đáp xuống bên cạnh đá ngầm, cúi đầu gõ nhẹ vào chiếc mai vài cái, khi Tô Tinh chui ra khỏi chăn nó đặt một miếng rong biển tươi trước mặt bé.

Rong biển thực mềm.

Thời tiết chuyển ấm, ngay cả tảo biển rong biển cũng cảm nhận được ánh mắt trời chiếu, một lần nữa sinh sôi nẩy nở.

Không phải rong biển xanh lục ngã nâu nhạt như lần trước, miếng rong biển trước mặt càng xanh tươi, cắn vào vừa mềm vừa giòn.

Sẽ ngon hơn nếu cho thêm chút ớt và tỏi băm.

Liền tính không có gia vị linh tinh, hương vị nguyên bản của nó cũng thật tuyệt vời.

Tô Tinh ăn một miếng lớn, Hắc Long nằm trên bãi biển nhìn bé ăn.

Từ khi nuôi Tô Tinh, Hắc Long dần dần hình thành thói quen tắm rửa sau khi ăn, trên người không có mùi máu tanh chỉ có chút hương vị của biển cả mằn mặn và ướt, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của Tô Tinh.

Hắc Long đột nhiên quay đầu nhìn về hướng núi rừng, ánh mắt sắc bé.

Chuyện gì vậy? Có thứ gì đó đang đến ư?

Tô Tinh nhìn thấy phản ứng của mẹ Rồng Đen liền thò đầu ra khỏi cửa mai.

Bé dường như nghe được tiếng kêu của tiểu ấu long, không quá chắc chắn, lại nhìn thêm lần nữa.

Hắc Long đột nhiên duỗi móng vuốt, xuyên qua cái lỗ phía trên mai, móc một mãnh da thú tai dài rồi kéo nó ra khỏi chiếc mai.

Đây là muốn làm gì?

Tô Tinh nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Hắc Long trải da thú ra, phủ lên chiếc mai, che kín hoàn toàn cái lỗ bị rồng tắc kè hoa cắn.

Siêu xe mui trần bổng nhiên biến thành xe kín.

Sau đó, Hắc Long tóm lấy chiếc mai đưa bé bay đi.

Cái mai này bị hỏng không phải ngày một ngày hai, trước đó không sửa chữa sao hôm nay lại tính đến việc sửa chữa nó?

Theo cách nghĩ của Tô Tinh, lỗ thủng có bịt hay không cũng không quan trọng, dù sao khoảng cách từ núi lửa đến bãi biển săn mồi cũng chỉ có như vậy, chui vào trong chăn là được, gió có thổi cũng không thổi đến bé.

Chẳng bao lâu, Tô Tinh phát hiện Hắc Long không bay trở về núi lửa mà đang đưa bé bay về phía biển.

Những con rồng đang kiếm ăn trên biển cũng lần lượt đuổi theo con rồng đen.

Đây là…muốn đi đâu?

Tô Tinh đứng bên cạnh cửa mai, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Đột nhiên, bé nghe thấy tiếng kêu của rất nhiều chú rồng con, nhìn lại thì thấy một đàn rồng con đang lao ra khỏi rừng chạy về phía biển.

Đám tiểu ấu long chạy phía trước là ba con tiểu bạch long.

Con rồng con cứ lao về phía trước, lao xuống biển rồi bị sóng đánh trở lại bờ, chỉ biết ngẩng đầu kêu ngao ngao với đàn rồng rời đi.

Tiểu bạch long anh cả bay lên, cố gắng đuổi kịp bọn họ.

Tuy nhiên, khả năng bay của nó còn hạn chế, không thể bay cao hay bay xa, nó nhanh chóng rơi xuống biển và bị sóng đẩy về bờ.

Dù vậy nó vẫn nổ lực hoạt động tứ chi, bơi về hướng bọn họ.

Tô Tinh chợt nhận ra đây chính là cuộc chia ly.

Điều bất thường là trước bình minh, những con rồng ra ngoài săn mồi, Hắc Long dùng tấm thảm lông xù che khuất đỉnh mai giáp xác cũng đã có lời giải, chính là vì bọn họ sắp rời đi núi lửa, vượt biển rộng trở lại nơi ở ban đầu.

Những con rồng trưởng thành đã rời đi, tiểu ấu long không cách nào rời đi, chúng nó buộc phải tiếp tục ở lại trên đảo cho đến khi đôi cánh đủ rộng và cứng cỏi để bay qua biển rộng.

Chờ đến lúc đó, mùi hương của bố mẹ đã không còn trong biển cả bao la nữa rồi.