Lạy Tui Đi, Tui Cho Anh Phát Tài

Chương 3.2

Thời buổi này, làm thần quả thực không dễ.

Đặc biệt là thế kỷ 21, có quá nhiều người theo chủ nghĩa duy vật, rất ít người còn tin vào thần linh.

Người khác đều nói làm Thần Tài là dễ nhất, vì từ xưa đến nay, mấy ai mà không thích tiền chứ.

Mọi người đều muốn phát tài, cầu phát tài, sao không cầu thần tài.

Ai cũng muốn phát tài, cầu phát tài, chẳng phải đều cầu xin Thần Tài sao?

Vậy nên các vị thần khác đều nói rằng: các thần khác đều phải cạnh tranh để kiếm được thành tích, nhưng Thần Tài thì không cần phải tranh giành gì cả.

Nhưng học cũng không nghĩ đến, thần tài thì… có rất nhiều vị thần cùng chia sẻ chức vụ này!

Không chỉ có Văn Thần Tài, mà còn có Võ Thần Tài, xa hơn nữa, còn có 5 đường thần tài như Đông, Tây, Nam Bắc, Trung…

Trang Chu thuộc về hệ thống thần tài đường Đông.

Mỗi một thần tài mà sinh linh tin tưởng đều không giống nhau! Tín ngưỡng bị chia nhỏ ra, còn ít hơn cả các thần khác nữa!

Nhưng điều đáng sợ nhất là còn có các sinh vật như tì hưu, mèo thần tài đến tranh giành tín ngưỡng với bọn họ…

Thậm chí, những người tin vào cá chép may mắn còn nhiều hơn cả tín đồ của Thần Tài Đông Lộ!

Vì vậy, nếu không học hơn ba trăm nghề, làm sao có thể cạnh tranh với các vùng khác để giành tín đồ?!

Nghĩ đến đây, Trang Chu dựa vào việc Văn Tiêu Quân không nghe hiểu được tiếng phổ thông, nhịn không được liền kể khổ với Văn Tiêu Quân: "Đại thần quan của chúng tôi nói, trước đây có một người đã tạo ra chip điện thoại di động, nhưng rất thảm, sắp bị phá sản rồi, trước sự bất lực thì đã đi khắp nơi cầu nguyện với thần, hi vọng có thể nhận được một khoản đầu tư, thậm chí còn muốn tìm một người có thể nâng cấp công nghệ chip để cứu công ty của mình… Người đó là người ở khu vực phía Đông của chúng tôi...”

Nhưng trong hệ Thần Tài Đông Lộ của chúng tôi, không có ai hiểu về công nghệ này cả… Vậy nên cuối cùng anh ta bị Thần Tài khu Nam giành mất…”

"Bởi vì Nam khu có một thần tài đến nhân gian từ rất sớm, còn học một trường đại học rất có tiếng, anh ta giải quyết được vấn đề của người đó, người đó tôn thờ Thần Tài đó lắm, và trở thành tín đồ của anh ta… Người đó là ông chủ lớn, mang lại nguồn lực tín ngưỡng rất mạnh, vì người đó cung cấp việc làm cho nhiều người nên tín ngưỡng dành cho anh ta rất lớn… Năng lực làm việc của khu Nam thoáng chốc đã bỏ xa khu đông chúng tôi."

"Nhưng mà khu Nam cũng không phải là mạnh nhất đâu, mạnh nhất là khu Tây… Họ cử một Thần Tài siêu đẹp trai xuống trần gian để tham gia mấy cuộc thi tuyển chọn tài năng gì đó, và trở thành ngôi sao lớn. Rất nhiều người yêu thích anh ấy, bây giờ anh ấy đã là Thần Tài có nhiều tín đồ nhất trong 5 lộ rồi."

Khi nói đến đây, giọng nói Trang Chu đều mang theo sự ngưỡng mộ cực kỳ.

"Từ đó trở đi, Đại thần quan liền yêu cầu chúng tôi, ba trăm sáu mươi nghề, ít nhất phải học ba trăm nghề. Như vậy, sau này bất kể người thuộc ngành nghề nào cầu xin phát tài, chúng tôi đều có thể đáp ứng được. Nhưng học không dễ tí nào, yêu cầu này vừa đưa ra, hệ Thần Tài Đông Lộ của chúng tôi có chín vị thần đã từ chức, hai vị bị trầm cảm và một vị mắc bệnh tâm thần phân liệt... Áp lực ở hệ Thần Tài Đông Lộ của chúng tôi quá lớn, cũng thiếu người vô cùng…"

"Thần Cầu Nguyện còn thường xuyên phàn nàn nói chúng tôi giành tín đồ của họ…"

Do Trang Chu nói tiếng phổ thông nên Văn Tiêu Quân nghe không hiểu rốt cuộc cậu đang nói cái gì, cậu thiếu niên lẩm bẩm không ngừng, lúc thì đầy tự hào, lúc lại hâm mộ, cuối cùng còn thở dài.

Giống như đứa trẻ vậy.

Văn Tiêu Quân đưa tay vuốt nhẹ cái chỏm tóc ngốc nghếch trên đầu cậu.

"A?" Trang Chu che đầu ngẩng đầu nhìn hắn.

Văn Tiêu Quân bình tĩnh thu tay về, chuyển sang trang tiếp theo: "Tiếp tục học đi."

"Ừm, ừm." Trang Chu ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.

Văn Tiêu Quân đang chuẩn bị đọc thì bỗng nhiên xung quanh tối om.

Hóa ra ngọn nến mà Trang Chu vừa cắm vào lư hương đã cháy hết, xung quanh liền trở lại một màu đen kịt.

Trong bóng tối, không thể tiếp tục học, Văn Tiêu Quân đưa lại cuốn sách cho Trang Chu, nói: "Quay về nghỉ ngơi thôi!"

"Ược." Tiếng địa phương mà Trang Chu nói vẫn còn chưa lưu loát, có chút ngượng ngạo.

Cậu ôm cuốn sách đứng dậy, bỏ lọ dinh dưỡng vào túi, rồi nhìn xuống lư hương và tượng thần trên mặt đất, có chút do dự.

Bây giờ đưa chúng quay trở vào tay áo Càn khôn là điều không thể, lỡ như Văn Tiêu Quân phát hiện sẽ khó giải thích... Thôi đợi một lúc nữa rồi lén quay lại cất sau vậy.

Trang Chu vẫn luôn nhìn thẳng, lặng lẽ theo sau Văn Tiêu Quân.

Văn Tiêu Quân có cấp độ tinh thần cao, nên bóng tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn, hắn đi được mấy bước phát hiện cậu bạn nhỏ không lấy đồ trên mặt đất về.

Hắn dừng bước quay người lại.

Trang Chu đang cúi đầu suy nghĩ, đợi lát nữa nữa phải tìm cái cớ gì đó, để lấy bức tượng, mà không nhận ra người đàn ông đi phía trước đã dừng lại, nên đâm thẳng vào ngực hắn

"Thật xin lỗi…"

Văn Tiêu Quân "ừ" một tiếng: "Chú ý nhìn đường."

Hai má Trang Chu hơi đỏ: "Sao, sao anh ại không đi nữa vậy?"

Cậu có chút không quen khi nó tiếng tinh hà, khi nói thì hơi lắp ba lắp bắp.

May là ý nghĩa có thể biểu đạt được rõ ràng.

Văn Tiêu Quân nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Cậu quên cha của cậu rồi."

Trang Chu ngơ ngác: "Hả? Cha... cha tôi?"

Văn Tiêu Quân chỉ tay ra phía sau cậu.

Tranh Chu ngoảnh lại, nhìn theo hướng tay chỉ của hắn, chỉ thấy trên mặt đất, tượng thần nằm lẻ loi ở đó,nhang cũng sắp tàn hết.

Trang Chu: "...?"

Nó…

Cha của mình?

Có lẽ là vẻ mặt của Trang Chu quá sốc và không thể tin được, khiến Văn Tiêu Quân nhìn gương mặt nhỏ không thể giấu được cảm xúc của cậu, hỏi: "Không phải cha cậu à?"

Lẽ nào là anh em của Trang Chu?

Trang Chu 囧 囧 sờ sờ mũi: Ừ… anh cứ xem như nó là cha tôi đi…"

Văn Tiêu Quân: "...?"

Coi như là cha à? Cha mà cũng có thể "coi như" hay "không coi như" được sao?

Hắn định hỏi rõ ràng hơn, nhưng rồi lại nhớ rằng cậu thiếu niên mới học ngôn ngữ tinh hà, có lẽ từ ngữ chưa diễn đạt rõ ràng. Điều này cũng không có gì lạ.

Trang Chu hết cách, chỉ đành im lặng quay lại, ôm bức tượng thần lên, một tay ôm lư hương, tay kia ôm tượng.

Phải làm sao đây, chẳng lẽ ngày nào cũng phải ôm theo sao?

Văn Tiêu Quân nhìn Trang Chu không cất đồ vào không gian lưu trữ, cũng hơi khó hiểu.

Có lẽ là không nỡ?

Văn Tiêu Quân không hỏi thêm nữa, dẫn Trang Chu trở lại khoang cứu hộ giống như một cái lều kia.

Văn Tiêu Quân nói: “Còn 3 chai dinh dưỡng, không có thức ăn khác, chúng ta cần rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Năng lượng phóng xạ ở đây...”

Hắn định nói cơ thể họ có thể không chịu nổi, nhưng chợt nhớ ra cơ thể của cậu thiếu niên dường như không có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi phóng xạ. Cậu xuất hiện quá kỳ lạ, cơ thể không bị ảnh hưởng bởi bức xạ dù chỉ một chút, điều này khiến người khác không khỏi ngạc nhiên.

Nếu không phải là cậu ấy không giỏi che giấu cảm xúc, vừa nhìn đã có thể nhận ra rất rõ, đơn thuần và ngay thẳng, hắn có lẽ đã không để cậu ở lại.

Ngược lại, chính cơ thể của hắn mới chịu ảnh hưởng bởi bức xạ tương đối nặng.

Vì vậy hắn đã thay đổi lời nói: "Cơ thể tôi không thể chịu đựng được lâu khi tiếp xúc với năng lượng phóng xa, bây giờ tôi phải đi sửa tháp tín hiệu, cậu ở đây nghỉ ngơi."

Thực ra bên trong khoang điều khiển của cơ giáp có thể cách ly nguồn phóng xạ, nhưng nó đã bị hư hại nghiêm trọng gần như bị tan tành trong trận chiến với Nữ hoàng Trùng tộc.

Voss là cơ giáp được chế tạo bởi Gruen, bậc thầy chế tạo giáp nổi tiếng nhất của Đế quốc. Mỗi bộ phận của nó đều được làm từ những vật liệu quý giá nhất, muốn sửa lại voss, không có đơn giản như thế.

Hơn nữa, số dịch dinh dưỡng trong khoang cứu hộ vốn không đủ để hắn chống đỡ bao lâu.

Bởi vậy Văn Tiêu Quân chỉ có thể chấp nhận những nguy hiểm của năng lượng bức xạ, lựa chọn sửa tháp tín hiệu trước, đợi sau khi tháp tín hiệu có thể gửi tín hiệu cứu viện thì sẽ tiếp tực sửa cơ giáp.

Trang Chu nghe mà không hiểu ra sao, vì nhiều từ mà Văn Tiêu Quân nói cậu chưa có học, cậu chỉ nghe Văn Tiêu Quân nói phải đi sửa cái gì đó, bảo cậu ở lại đây ngủ đi.

Trang Chu có chút do dự: "Cái đó…"

Cậu muốn hỏi Văn Tiêu Quân sửa cái gì, biết đâu cậu cũng biết làm.

Dù sao, cậu cũng là Thần Tài hiểu biết ba trăm nghề mà.

Văn Tiêu Quân nhướn mày, tưởng Trang Chu sợ ở một mình, vì dù sao cậu vẫn còn nhỏ.

Hắn chỉ vào bức tượng mà Trang Chu đặt ở trên tường, giọng điệu hiếm khi mang theo chút an ủi: "Đừng lo, cậu có cha cậu ở đây với cậu rồi mà."

Trang Chu: "..."