Văn Tiêu Quân quay lại dưới chân tháp tín hiệu, dùng những linh kiện nhặt từ đống rác để lắp ghép, sửa chữa, tốn thời gian cả đêm, rốt cục cũng thay thế được những bộ phận bị hỏng của tháp tín hiệu.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, nhưng hành tinh rác vẫn luôn bị bao phủ bởi lớp sương mù xám xịt.
“Xẹt xẹt xẹt”
Tháp tín hiệu khởi động lại, âm thanh như một chiếc máy quạt cũ kỹ, giống như có thể mất kết nối bất cứ lúc nào.
Một giọt máu mũi chảy ra từ mũi hắn, làn da hắn cũng bắt đầu bong tróc do tiếp xúc với phóng xạ trong thời gian dài, sau đó sẽ từ từ lở loét.
Văn Tiêu Quân mặt không chút thay đổi lau máu mũi, tiếp tục điều chỉnh tháp tín hiệu, nhập tần số tín hiệu của chiến hạm.
Trí não của hắn đã bị hư hoàn toàn trong trận chiến, vì vậy chỉ có thể sử dụng thiết bị tín hiệu để nhập tần số.
Tiếng điện từ ào ào vô cùng chói tai, Văn Tiêu Quân kiên nhẫn chờ, khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng.
Cuối cùng, sau khoảng mười mấy phút sau, hắn nhận được hồi âm.
Một giọng nói quen thuộc từ trong máy thu tín hiệu của thiết bị đặc thù truyền ra, thanh âm mang theo sự mệt mỏi: “Đã nhận tín hiệu của ngài, sẽ có đội cứu hộ phân tích vị trí nguồn tín hiệu của ngài. Lần sau, xin hãy liên lạc với chiến hạm tuần tra gần nhất. Chiến hạm của chúng tôi...”
Văn Tiêu Quân ngắt lời anh ta: "Phó quan Trình”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng trong giây lát, sau đó giọng nói đầy mệt mỏi bất ngờ trở nên phấn khích: "Lão đại!"
Sĩ quan phụ tá Trình Tấn Học vô cùng kích động: "Lão đại, thật sự là anh sao? Anh hiện đang ở đâu? Tín hiệu của anh yếu quá! Chờ chút, tôi sẽ tăng cường đường truyền tín hiệu ngay lập tức!”
Đường truyền tín hiệu được tăng cường, tín hiệu yếu ớt cuối cùng cũng trở nên ổn định hơn.
Văn Tiêu Quân cũng không dài dòng, sau khi nói rõ vị trí của mình, hắn báo tọa độ của tinh cầu bỏ hoang β-324: “Cảng Tinh tế có ghi chép vị trí của β﹣324, có thể từ đó tìm tuyến đường trước kia đã đi."
“Nhanh! Xác định ngay vị trí của β﹣324, thiết lập tuyến bay mới!” Trình Tấn Học vội vàng phân công nhiệm vụ.
Lúc quay lại, giọng Trình Tấn Học nghẹn ngào: "Lão đại, tôi không thể tin được, thật sự là anh, giờ anh sao rồi? Có bị thương không? Bị thương có nặng không? Sau khi anh xảy ra chuyện, chúng tôi vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm anh, quân bộ cũng luôn đè nén tin tức, nhưng anh cũng biết, chuyện này không giấu được quá lâu..."
Cuộc chiến với Trùng tộc lần này, bởi vì có Nữ hoàng Trùng tộc xuất hiện, không chỉ thủ đô mà gần như cả đế quốc đều theo dõi sát sao trận chiến này, tin tức thượng tướng Đế quốc Văn Tiêu Quân và Nữ hoàng Trùng tộc đồng quy vu tận (cả hai đều chết) không thể giấu được.
Toàn bộ người dân đế quốc đều cầu nguyện cho Văn Tiêu Quân trên mạng, bao gồm tất cả mọi người trong quân đoàn 3 của thượng tướng, họ đòi sống phải thấy người chết phải thấy xác, khi chưa tìm thấy tàn tích cơ giáp của Văn Tiêu Quân, họ liền tự an ủi mình, thượng tướng chắc chắn vẫn còn sống.
Nhưng mà đã tám ngày trôi qua, hy vọng ngày càng trở nên mong manh, thậm chí còn có người của các quốc gia khác đăng lên mạng tổ chức hoạt động tưởng niệm Văn Tiêu Quân, giống như ước gì vị chiến thần mới của đế quốc sớm qua đời. Điều này khiến bọn Trình Tấn Học tức điên.
Văn Tiêu Quân vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, dường như người bị tưởng niệm trên mạng không phải là mình. Hắn thản nhiên hỏi: "Mẹ tôi sao rồi?"
Trình Tấn Học nói: “Phu nhân rất đau buồn, đội hộ vệ bên kia truyền tin tức nói, phu nhân bảo chúng tôi nhất định phải tìm được ngài, dù chỉ là hài cốt, cũng nhất định phải mang về.”
Văn Tiêu Quân "Ừ" một tiếng: "Lộ tuyến đã có chưa?”
Trình Tấn Học vừa vặn cầm bản đồ lộ trình trên tay, trùng hợp với thời điểm khi thượng tướng nhà mình hỏi câu đó.
Trình Tấn Học dừng một chút, kịp phản ứng lão đại vẫn nghe mình nói nhảm cả buổi, có lẽ là đang đợi bản đồ đường bay…chứ không phải quá nhớ mong họ.
Trình Tấn Học vội vàng nói: “Vừa mới có, lão đại, tôi phát hiện điểm nhảy gần nhất với β-324 đã bị đóng, chúng tôi cần phải tới gần trạm nhảy trước để khởi động lại điểm nhảy, rồi mới có thể đến được β-324.”
Văn Tiêu Quân hỏi: “Mất bao lâu?”
Trình Tấn Học đáp: “Nhanh nhất là bốn ngày.”
Văn Tiêu Quân: "Ừ.”
Bốn ngày, nói dài cũng không dài, vũ trụ quá rộng lớn, các tinh cầu cách nhau rất xa, có vài tinh cầu mặc dù có điểm nhảy vọt, cũng phải mất nửa tháng mới đến được.
Bốn ngày đã tính là ngắn rồi.
Để định vị chính xác vị trí của Văn Tiêu Quân, Trình Tấn Học cũng không ngắt liên lạc.
Lúc Văn Tiêu Quân trở về khoang cứu hộ, không nhìn thấy Trang Chu đâu, nhưng tượng thần trên tường vẫn còn đó.
Văn Tiêu Quân nhìn thoáng qua pho tượng này, không thể không nói, pho tượng này quá giống Trang Chu, ai nhìn qua đều sẽ tin họ là cha con ruột, thậm chí nói đó là Trang Chu cũng có người tin.
Văn Tiêu Quân giống cha mình, chiến thần Văn Thiên, Sau khi cha hắn hy sinh, có đôi khi mẹ nhìn mặt hắn sẽ không khống chế được cảm xúc, cho nên khi đó, hắn gần như không dám xuất hiện trước mặt bà.
Trang Chu đang ngủ trong tượng thần.
Sau khi phát hiện Văn Tiêu Quân trở về, cậu liền tỉnh. Vừa mở mắt ra, liền thấy Văn Tiêu Quân nhìn chằm chằm tượng thần của mình.
Trong lòng Trang Chu kích động.
Anh ta muốn lạy mình rồi ư?
Mau lạy tui đi! Tui có thể làm cho anh giàu có đó!
Ngay khi Trang Chu vô cùng chờ mong, Văn Tiêu Quân ại thực hiện nghi lễ tưởng niệm tổ tiên thông thường của người tinh tế, sau đó nằm xuống thứ trông không giống giường chút nào, bắt đầu viết lách.
Trang Chu: "......”
Muốn có một tín đồ sao lại khó như vậy chứ!
Cậu cúi đầu nhìn vào quả cầu nhỏ treo trên cổ.
Quả cầu này nhỏ như viên bi, nhưng bên trong lại có không gian vô hạn.
Đây là khí cụ thu thập tín ngưỡng.
Nếu trong kỳ thực tập, Thần Tài có thể làm đầy khí cụ thu thập này bằng tín ngưỡng, thì sẽ chính thức được công nhận. Nhưng hiện tại, khí cụ thu thập của cậu vẫn còn trống trơn, không có chút tín ngưỡng nào, tí bụi cũng chẳng có!
Văn Tiêu Quân bỗng nhiên giương mắt, nhìn thẳng về phía tượng thần.
Là ảo giác sao? Hắn cảm giác như có ánh mắt nào đó đang quan sát mình.
Văn Tiêu Quân nhìn chằm chằm tượng thần trong chốc lát, không thấy điều gì khác lạ, rồi từ từ rời ánh mắt đi và tiếp tục viết ghi chép.