Đối diện với ánh mắt phức tạp của Văn Tiêu Quân, Trang Chu kiên trì đến cùng, cố gắng bày ra điệu bộ "Tôi rất bình thường, nếu anh cảm thấy kì quặc thì chắc chắn là anh không được bình thường", rồi lặng lẽ cắm nhang vào lư hương.
Lễ cúng hoàn thành.
Trang Chu mơ hồ cảm giác được sự kết nối giữa mình và "đồ uống" kia.
Rồi cậu thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười với Văn Tiêu Quân, nhưng vì có chút lúng túng, giọng nói lắp ba lắp bắp: “Anh, anh đến rồi à...”
Văn Tiêu Quân liếc nhìn Trang Chu, ánh mắt lại nhìn xuống bức tượng trên mặt đất.
Trong mắt Văn Tiêu Quân, người ở thời đại này không có tín ngưỡng nào, Họ chỉ tôn sùng sức mạnh. Ai mạnh hơn thì sẽ là hình mẫu thần tượng trong lòng họ.
Vì thế mà khi hắn nhìn bức tượng đó, hắn chỉ coi nó như một bức tượng.
Ở quảng trường lớn nhất của thủ đô, bức tượng của cha hắn cũng được đặt ở đó, mỗi ngày đều có công dân đế quốc đến tặng một bó hoa để thể hiện lòng tôn kính và tưởng nhớ đối với chiến thần Văn Thiên.
Còn bức tượng mà thiếu niên này đang thờ phụng lại được chạm khắc vô cùng sống động, có đến bảy tám phần giống với cậu ta.
Trong lòng Văn Tiêu Quân như hiểu được gì đó.
Hắn hỏi: "Đây là cha cậu à?"
Thực ra Trang Chu rất căng thẳng.
Cậu thấy Văn Tiêu Quân không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng, trái tim nhỏ bé của cậu cũng đập loạn xạ.
Có phải anh ta nhận ra được bức tượng này là mình rồi không?
Xem ra tối nay mình phải báo mộng cho anh ta, để anh ta quên đi chuyện này…
Lúc này cậu nghe thấy giọng nói của Văn Tiêu Quân, lại càng cảm thấy chột dạ, cũng may là mình không hiểu được "tiếng địa phương" của anh ta, vừa hay có thể không cần trả lời.
Thấy Trang Chu không trả lời, Văn Tiêu Quân cau mày.
Việc thiếu niên này không hiểu ngôn ngữ tinh hà quả thực là một vấn đề lớn.
Văn Tiêu Quân lấy ra cuốn《Sách giáo dục vỡ lòng cho trẻ em các hành tinh》mà mình đưa cho thiếu niên trước đó, rồi ngồi xuống bên cạnh Trang Chu lật ra trang đầu tiên, trên đó có hình vẽ một gia đình ba người.
Văn Tiêu Quân chỉ vào chữ được chú thích trên hình ảnh, nói với Trang Chu: "Đọc theo tôi."
Sau đó, âm thanh trầm lặng của hắn vang lên trong ánh sáng lờ mờ của ngọn nến: “Bố, mẹ, và tôi.”
Cuốn sách rất dễ hiểu, bắt đầu từ việc nhận biết tên gọi của người thân trong gia đình. Trang Chu chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay. Nhưng Trang Chu lại bắt đầu cảm thấy không thể tin nổi.
Không đúng.
Chẳng phải người này đang nói tiếng địa phương sao?
Làm gì có chuyện tiếng địa phương mà lại có hẳn sách dạy vỡ lòng?
Chỉ khi đó là một hệ thống ngôn ngữ hoàn chỉnh mới có thể dạy bài bản như vậy chứ!
Trang Chu hoảng hốt có cảm giác như mình đã đến nhầm chỗ rồi, cậu lén lút đánh giá Văn Tiêu Quân.
Tóc đen mắt đen, còn có ngũ quan đó, là tướng mạo điển hình của người phương đông.
Tiếng Nhật, tiếng Hàn cậu đều biết nói, nhưng ngôn ngữ này lại không giống thế.
Cậu… lẽ nào cậu đã đến một quốc gia châu Á khác?
Trang Chu bắt đầu thấy lo lắng. Lúc này, cậu rất muốn biết mình thực sự đang ở đâu, liền ngoan ngoãn học phát âm theo Văn Tiêu Quân: "Bố, mẹ, và, và, tôi?"
Giọng của cậu thiếu niên nhỏ nhẹ, là kiểu giọng khiến người ta cảm thấy bình yên, phát âm cũng rất chuẩn, chỉ có một chút không chắc chắn, sợ mình đọc sai.
Văn Tiêu Quân bình tĩnh khen một câu: "Đọc tốt lắm."
Hắn nghĩ ngợi rồi chỉ chỉ bản thân: "Tôi, Văn Tiêu Quân."
Rồi lại chỉ về cậu: "Cậu?"
Trang Chu hiểu rồi, đây là hỏi tên. Câu vội vàng nói: "Trang Chu."
Cách cậu dùng là cách phát âm của tiếng phổ thông
Văn Tiêu Quân âm thầm lặp lại: "Trang Chu."
Trang Chu gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Văn Tiêu Quân nhìn cậu, rồi thu lại ánh nhìn, tiếp tục dạy.
Rất nhanh Văn Tiêu Quân liền phát hiện ra, cậu thiếu niên này học ngôn ngữ rất nhanh, chỉ cần là phát âm hắn từng nói, toàn bộ cậu đều nhớ được, thậm chí còn bắt đầu nói được một số câu giao tiếp đơn giản hàng ngày.
Văn Tiêu Quân nói: "Cậu giỏi lắm."
Trang Chu đã có thể nghe hiểu được câu này.
Cậu có chút kiêu ngạo, tất nhiên là giỏi rồi, cậu là người học nhanh nhất trong lớp thần tài đó!
Phải biết rằng, làm Thần Tài thì phải học đủ mọi ngành nghề. Ít nhất phải học được ba trăm nghề trong ba trăm sáu mươi nghề!
Nếu học quá chậm, làm sao làm việc được?!