Trang Chu đã theo Văn Tiêu Quân lật tung bãi rác suốt cả ngày.
Cậu chưa từng thấy một bãi rác nào lớn đến thế, khiến cậu nghi ngờ liệu có phải khi cậu hạ phàm đã gặp sự cố gì đó, rồi vô tình đến một vùng hoang vắng không người ở như thế này.
Đi được nửa đường, cậu đã cố tự tìm cách rời khỏi đây, nhưng sau khi đi hơn ba tiếng đồng hồ, ngoài rác thải thì vẫn chỉ là rác thải.
Chỉ còn cách trở về bên cạnh người đàn ông kia.
Dựa vào sự quan sát của cậu, cả ngày hôm nay người đàn ông chỉ mải mê nhặt rác và sửa chữa đủ thứ.
Trang Chu đoán rằng, hoặc là người đàn ông cũng không thể rời đi, hoặc là anh ta thực sự sống ở đây.
Xem ra chỉ còn cách dùng truyền âm phù.
Truyền âm phù là thứ mà Đại Thần Quan đã đưa cho cậu trước khi cậu đi, tổng cộng có ba tấm, dùng để liên lạc với Đại Thần Quan khi gặp khó khăn. Nhưng hầu như chẳng có tiểu thần trong kỳ thực tập nào sử dụng nó.
Ba trang chính là bằng với ba lần có được cơ hội xin sự giúp đỡ,trong kì thực tập có thể sử dụng liên tiếp ba lần, bằng với một vấn đề ba lần đều giải quyết không được, thực tập lập tức nhận xét không đạt tiêu chuẩn.
tấm phù cũng tương đương với ba lần cầu cứu. Nếu dùng hết cả ba lần trong kỳ thực tập, điều đó đồng nghĩa với việc cậu không thể tự giải quyết được ba vấn đề, và kỳ thực tập của cậu sẽ bị đánh trượt.
Nhưng giờ không còn cách nào khác. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, vậy mà đã vắng mặt không lý do! Nếu không thoát khỏi đây, ngày mai cậu sẽ lại tiếp tục nghỉ làm.
Trong khoang cứu hộ, sau khi Văn Tiêu Quân ghi chép xong, phát hiện ra cậu thiếu niên vẫn đang đứng ở bên ngoài.
Hắn thu dọn quyển sổ ghi chép của mình rồi nhảy ra ngoài.
Văn Tiêu Quân trầm trọng hỏi: “Cậu không về sao?”
Là một cư dân bản địa, cậu thiếu niên này chắc chắn phải có chỗ để ở.
Nói xong, lại nhớ ra đối phương nghe không hiểu ngôn ngữ thông dụng của các hành tinh, hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện quyển sách mà mình đưa cho thiếu niên đang nằm dưới chân cậu, rõ ràng là cậu không hề đọc.
Văn Tiêu Quân tiến lên một bước, nhặt quyển sách giáo dục vỡ lòng lên.
Trang Chu tất nhiên nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì, sau khi thấy Văn Tiêu Quân đi ra, cậu theo phản xạ giấu truyền âm phù ra sau lưng, rồi lại nghĩ rằng truyền âm phù trong mắt người phàm chẳng qua chỉ là một tờ giấy bình thường, con người không thể thấy những văn tự trên đó.
Cậu lập tức bình tĩnh lại, mỉm cười với Văn Tiêu Quân rồi nói: “Xin chào.”
Mặc dù cả hai đều nghe không hiểu lời của đối phương nói, nhưng nụ cười trong sáng của cậu thiếu niên vẫn khiến Văn Tiêu Quân không thể rời mắt.
Ở một hành tinh rác nơi đầy rẫy mùi hôi thối và các loại rác bẩn, cậu thiếu niên này giống như một đóa hoa sự sống đang nở rộ ở nơi đây.
Trang Chu thấy Văn Tiêu Quân không nói lời nào, cậu cẩn thận trãi truyền âm phù ra, giả vờ thò tay vào túi áo nhưng thực chất là lấy ra một chiếc bật lửa từ trong tay áo Càn Khôn.
Chưa kịp đốt, Văn Tiêu Quân đã đi đến trước mặt cậu với một đôi chân dài thẳng tắp và mạnh mẽ.
Trang Chu ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt thâm thúy của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bật lửa trong tay cậu.
Mặt Trang Chu đỏ bừng.
Cho dù đối phương không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu vẫn rất xấu hổ.
Lợi dụng việc đối phương không hiểu, Trang Chulí nhí tự biện minh: “Tui không phải Hoả Thần…không có lửa thần, thì, thì chỉ có thể dùng bật lửa để đốt linh phù thôi…”
Hơn nữa cậu chỉ là một tiểu thần tài trong thời gian thực tập, thần cách còn chưa có, thần lực thì yếu.
Dùng bật lửa để đốt truyền âm phù, sau nó khi bốc cháy sẽ hóa thành một luồng linh khí mà mắt thường không thể nhìn thấy, linh khí sẽ truyền đến chỗ Đại Thần Quan mà cậu muốn gửi tin.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt mong chờ của Trang Chu, luồng linh khí lơ lửng trong không trung vài giây, rồi từ từ tan biến.
Trang Chu mở to mắt: “?”
Ơ, sao lại mất hiệu lực rồi?
Khi luồng linh khí xuất hiện, Văn Tiêu Quân theo phản xạ lùi lại một bước. Hắn mơ hồ cảm nhận được trong không khí xuất hiện một sóng năng lượng rất mạnh, nhưng lại không thể nhìn thấy hay chạm vào nó. Khi hắn định kiểm tra kỹ hơn thì luồng năng lượng đã biến mất.
Hắn nhìn về phía Trang Chu, đôi mắt đen thẳm lại mang theo sự dò xét.
Trang Chu thẫn thờ nhìn vào khoảng trống rỗng, truyền âm phù không hiệu nghiệm khiến cậu hoang mang, do dự một hồi, cậu liền lấy ra một tấm khác rồi lại đốt lửa.
Sau đó, vẫn giống như vừa rồi, luồng linh khí mà con người không thể thấy chỉ lơ lửng trong không khí một lúc, như thể đang tìm kiếm phương hướng, nhưng không tìm được và từ từ tan biến.
Trang Chu: “???”
Chuyện gì vậy? Sao cả truyền âm phù cũng lạc đường vậy?!
Luồng năng lượng mạnh mẽ lại xuất hiện rồi đột ngột biến mất. Văn Tiêu Quân nhìn chằm chằm vào Trang Chu, cho dù biết rõ thiếu niên nghe không hiểu, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Văn Tiêu Quân vẫn chưa kịp nhận được câu trả lời thì đã thấy cậu thiếu niên ngơ ngác nhìn lên không trung, trông như vừa bị đả kích nặng nề, mắt đỏ hoe, như sắp khóc nhưng vẫn cố kìm nén.
Văn Tiêu Quân giọng lạnh nhạt: "Đàn ông con trai đừng hở cái là khóc."
Đương nhiên là Trang Chu không có khóc, chỉ là cậu có chút suy sụp. Truyền âm phù cũng lạc đường rồi. Cậu phải tiếp tục nghỉ việc, sắp bị mất việc rồi. Chỉ vì lạc đường mà không thể đến nơi làm việc đúng giờ, dẫn đến việc nghỉ làm và bị đuổi…
Cậu sẽ trở thành trò cười trong giới thần linh mất!
Văn Tiêu Quân cậu thiếu niên quay lưng về phía hắn, trông như một con thú nhỏ bị vứt bỏ, ngay cả nhúm tóc trên đầu đều tỏa ra hơi thở đáng thương.
Văn Tiêu Quân mặt không biểu cảm đưa tay ra đè nhẹ chỏm tóc đó.
"Anh… anh làm gì vậy?" Trang Chu che đầu, quay đầu lại nhìn hắn, giống như một con thú nhỏ bị giật mình. Văn Tiêu Quân lúc này liền thu tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trang Chu nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, thấy hắn không có động thái gì nữa thì từ từ di chuyển sang chỗ khác, tiếp tục buồn bã.
Văn Tiêu Quân nhìn bóng lưng của cậu mà suy nghĩ.
β﹣324 là một hành tinh rác bị bỏ hoang, theo ghi chép, nó đã bị bỏ hoang hơn 50 năm, và tất cả các tuyến đường đến hành tinh này đều đã bị đóng cửa.
Chỉ khi một hành tinh có mức độ phóng xạ cao và không còn thích hợp cho con người sinh sống nữa thì nó mới bị bỏ hoang, và β﹣324 vốn dĩ là một hành tinh được sử dụng để xử lý rác thải.
Tuy nhiên, dân số của hành tinh quá nhiều, nguồn tài nguyên quá ít, hệ thống xử lý và tái chế rác thải không thể theo kịp tốc độ thải rác của con người. Lượng rác trên hành tinh này ngày càng nhiều, đặc biệt là năng lượng phóng xạ do rác thải tạo ra khiến nó không còn thích hợp cho con người sinh sống nữa.
Vì vậy, họ đã sơ tán tất cả những nhân viên xử lý rác rời khỏi hành tinh này, đóng cửa hoàn toàn các tuyến đường đi đến đây, để cho chức năng tự làm sạch của hành tinh này tự tiêu giảm phóng xạ..
Vì β﹣324 nằm ở một hành tinh xa xôi, một khi đường bay bị đóng lại, nó hoàn toàn trở thành hành tinh bị bỏ hoang.
Trong mấy chục năm qua, Đế Quốc và Trùng Tộc đã nổ ra rất nhiều cuộc chiến, có một vài phi thuyền đã xảy ra sự cố, nhiều người trên phi thuyền không rõ tung tích.
Ban đầu, Văn Tiêu Quân chỉ nghĩ cậu thiếu niên này là hậu duệ của một trong số người bị lạc đến hành tinh này do sự cố. Vì không có tuyến đường trở lại, họ đã trở thành cư dân của β﹣324.
Và có lẽ, cậu không phải là trường hợp duy nhất.
Nhưng rồi Văn Tiêu Quân đột nhiên nhớ ra, có một điều mà trước đó hắn không để ý đến. Dù là hậu duệ của những người lạc đến đây, họ cũng không thể không hiểu ngôn ngữ thông dụng của Tinh Hà.
Hơn nữa, trên người cậu ta không có bất kỳ dấu vết phóng xạ nào.
Hắn ở đây 8 ngày và cơ thể bắt đầu chịu ảnh hưởng bởi phóng xạ.
Còn cả luồng năng lượng mà cậu thiếu niên vừa tạo ra…
Rốt cuộc cậu ta là ai? Đến từ đâu?
Văn Tiêu Quân rơi vào trầm ngâm, giấu những nghi ngờ trong lòng.
Trang Chu một mình buồn bã một lúc, đầu bỗng nhiên cảm thấy nặng, một bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc mềm mại của cậu.
Trang Chu ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Gì á…"
Văn Tiêu Quân chỉ nhìn vào khoang cứu hộ ở phía sau nói: “Vào khoang cứu hộ ngủ đi.”
Biết cậu không hiểu ngôn ngữ Tinh Hà, Văn Tiêu Quân cố ý nói với tốc độ chậm lại, còn dùng tay làm động tác đi ngủ.
Trang Chu nhìn hiểu động tác tay của hắn, hơi ngẩn người.
Xung quanh tối đen như mực, đến cả ngôi sao cũng không có, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đang toả sáng trong bóng tối.
Trang Chu đưa mắt liếc nhìn đối phương, chậm rãi trèo theo Văn Tiêu Quân vào khoang vũ trụ.
Khoang cứu hộ thông thường chỉ chứa được một người, nhưng khoang cứu hộ của Văn Tiêu Quân tương đối có chút đặc biệt, có thể chứa được hai người.
Sau khi hạ cánh khẩn cấp xuống đây, Văn Tiêu Quân lợi dụng tài nguyên hiện có của bãi rác, cải tạo lại khoang cứu hộ, kích thước đã mở rộng gấp đôi so với ban đầu và được sử dụng như một chiếc lều trại, kiểu dáng đã không còn giống khoang cứu hộ nữa mà trông khá kỳ quặc.
Nhưng Trang Chu nhanh chóng bị thu hút, cậu hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Ánh mắt của cậu dõi theo người đàn ông, thấy người đàn ông từ trên tường lấy ra một ống dài trong suốt, bên trong là một chất lỏng màu xanh biếc rồi đặt vào tay cậu.
Trang Chu chớp chớp mắt, dùng ánh mắt để hỏi.
“Dịch dinh dưỡng.” Văn Tiêu Quân làm động tác ‘uống’: “Uống đi”
Trang Chu lặp lại phát âm của hắn: “Uống?”
Văn Tiêu Quân đáp lại: “Ừ”
Trang Chu đã ghi nhớ cách phát âm này, đây là đang mời cậu uống nước sao?
Trang Chu sờ sờ cái chai, không uống ngay.
Văn Tiêu Quân thấy cậu học cách phát âm của mình, liền chỉ chỉ mình rồi nói: “Văn Tiêu Quân.”
Trang Chu cũng chỉ chỉ vào hắn, lặp lại theo hắn: "Văn Tiêu Quân?”
Văn Tiêu Quân: "Ừ.
Trang Chu nghiêm túc gật đầu: "Ừ.”
Một cái là tên gọi, một cái là ý khẳng định, Trang Chu đã ghi nhớ.
Cậu cất thuốc dinh dưỡng vào trong túi áo, mặc dù tâm trạng rất buồn bực, nhưng vẫn mỉm cười với người đàn ông và nói: "Tôi sẽ uống sau, cảm ơn anh."
Văn Tiêu Quân có lẽ hiểu được ý cậu, hắn cau mày suy tư.
Có lẽ cậu rất ít khi được ăn uống, nên không nỡ uống ngay…
Cũng đúng, làm gì có thức ăn bình thường trên hành tinh bỏ hoang β﹣324 này. Nếu không thì đã không gầy như vậy rồi, tay chân nhỏ bé thế kia.
Văn Tiêu Quân không nói thêm gì nữa, nằm xuống và nhắm mắt ngủ.
Nhìn thấy Văn Tiêu Quân nhắm mắt ngủ, thậm chí còn nhường ra một chỗ. Nhưng Trang Chu không nằm xuống ngủ cùng.
Cậu nhìn chai ‘nước’ trong túi rồi lại nhìn sang người đàn ông đang nằm ngủ, kiên nhẫn chờ đợi.
Trang Chu đợi một lúc lâu, ước chừng người đàn ông đã ngủ say, cậu mới lén lút bò ra khỏi khoang cứu sinh.
Dù xung quanh tối đen như mực, nhưng suy cho cùng Trang Chu là thần nên cậu cũng không sợ.
Cậu mò mẫm đi đến bên cạnh một ngọn núi rác gần đó, cẩn thận lấy từ túi trữ vật của mình ra một lư hương, ba cây nhang, và hai ngọn nến.
Cuối cùng, cậu đặt bức tượng thần của mình lên.
Cậu lấy lọ dịch dinh dưỡng ra rồi đặt nó vào nơi đựng đồ cúng.
Làm xong những điều này, cậu liền thở một hơi, thắp nến và đặt bên cạnh rồi lại thắp hương.
Sau khi nhang cháy, cậu hít một ngụm hương trước, sau đó nghiêm túc lạy bức tượng thần của mình ba cái, trong miệng lẩm bẩm.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Trang Chu nghe không hiểu, nhưng cũng bị làm cho giật mình xém chút nữa thì cầm không vững hương trong tay.
Cậu vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy Văn Tiêu Quân không biết đã đứng ở phía sau cậu từ bao giờ.
Ánh mắt của Văn Tiêu Quân từ que nhang trên tay cậu, rồi chuyển đến lư hương và nến, cuối cùng nhìn lên tượng thần và dịch dinh dưỡng.
Càng nhìn ánh mắt càng trở nên phức tạp.
Trang Chu: “...”
Cậu, cậu chỉ muốn cúng cho chính mình thôi mà…
Cậu mặc dù không có thần cách, nhưng cũng là một vị thần rồi.
Thần linh ăn thức ăn của con người thì cũng không thể nếm ra được mùi vị.
Chỉ khi có người cúng cho cậu, thì cậu mới có thể nếm được trọn vẹn sự tinh túy của món ăn.
Đây, ở đây lại không có ai khác…
Nên cậu chỉ có thể tự mình cúng cho mình thôi, chẳng lẽ không được sao…