Lộ Thức Thanh còn tưởng cả văn phòng chỉ có mình Tạ Hành Lan, nhưng vừa bước vào, ngẩng đầu lên đã thấy mười mấy nhân viên ngồi họp quanh chiếc bàn dài rộng, hình như là đang báo cáo công việc.
Thấy Lộ Thức Thanh đi vào, hốt nhiên ai nấy đều nhìn sang, khí thế như dời non lấp biển.
Lộ Thức Thanh trống rỗng, động tác nhanh gọn dứt khoát, sắp sửa bước lui ngay lập tức.
“Vào đi.” Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa thản nhiên nói, “Vào phòng nghỉ ngồi chút đi, sắp xong rồi.”
Những người còn lại có mặt ở đó thầm thở phào một hơi.
Lộ Thức Thanh không dám ngẩng đầu, vọt vào phòng nghỉ bên cạnh như chú thỏ.
Tạ Hành Lan tuổi còn trẻ đã tiếp quản Truyền thông Tinh Trần, là kẻ cuồng công việc hàng thật giá thật. Phòng nghỉ vốn chỉ là nơi ngủ trưa hoặc tiếp đón người khác, nhưng hắn lại thường tăng ca đến tận nửa đêm, ngủ lại văn phòng nên bố trí thành hai phòng giống nhau, cần gì có đấy.
Trong phòng đều là mùi nước hoa hương gỗ Tạ Hành Lan quen dùng, Lộ Thức Thanh ngồi xuống sô pha, gửi tin cho Châu Phó.
[Cyan: Em ở chỗ Tạ tổng, người ta tới thì anh ới em.]
[AAA Châu sư Phó: Được.]
Lộ Thức Thanh bệnh một trận, hôm nay lại dậy sớm, cả người mệt mỏi như muốn đòi mạng. Cậu nằm ườn ra sô pha vọc điện thoại, mơ mơ màng màng ngủ bù một giấc.
Phòng nghỉ cách âm không tệ, ngoài kia cãi nhau tung trời cũng chẳng truyền vào tới bên trong.
Không biết ngủ hết bao lâu, Lộ Thức Thanh bị mùi cà phê nồng đượm gọi dậy.
Cậu líu díu mở mắt ra, ngẩn người hồi lâu mới cảm giác được có người ngồi bên đầu mình, mùi cà phê và mùi mực tài liệu vừa mới in hòa quyện vào nhau bay đến.
Tạ Hành Lan đã xong việc, không biết ngồi đây hết bao lâu, mùi gỗ lành lạnh càng thêm đậm.
Giống như ấn tượng đầu tiên mà Tạ Hành Lan cho người ta.
Lạnh lùng, tỉ mỉ, không chút cảm tình.
Lại thoáng mang theo cảm giác chèn ép và công kích.
Ngũ quan hai người chẳng giống nhau chút nào, Tạ Hành Lan sở hữu ngũ quan tuấn mỹ uy nghiêm, đỉnh mày hơi thấp để lộ ánh mắt vô cùng sắc bén, tùy ý nhìn thôi cũng rất có cảm giác áp bức.
Hắn nhấp ngụm cà phê, áo sơ mi đen xắn tay, để lộ cánh tay có vân da rõ ràng: Hẳn là Tạ tổng tập gym thường
xuyên, mặc quần áo trông rõ là gầy, cơ thịt lại không ít.
Cứ có cảm giác 1 quyền cũng đủ đánh gục 8 Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh mơ màng: “Tạ tổng?”
Tạ Hành Lan lại tiếp tục lật hồ sơ, giọng nói trầm thấp, tùy tiện đến nỗi có một loại cảm giác thân thiết khiến người ta sởn tóc gáy.
“Giới giải trí chơi vui không?”
Lộ Thức Thanh vùng vẫy ngồi dậy, bấy giờ mới nhận ra mình đang khoác áo vest của Tạ Hành Lan. Cậu day mắt, thuận miệng “ừ” một tiếng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn văn kiện trong tay Tạ Hành Lan.
Hình như phần văn kiện đó... có liên quan đến Dung Tự.
Tạ Hành Lan gập văn kiện lại: “Muốn xem à?”
Lộ Thức Thanh gật đầu như gà con mổ thóc.
Tạ Hành Lan: “Buổi tối về nhà ăn cơm với anh nhé?”
Lộ Thức Thanh muốn biến thành con ưng già mổ chết hắn.
“Em rời nhà lâu như vậy, dì lo cho em lắm đó.”
Tạ Hành Lan kiên nhẫn khuyên lơn: Nếu để mấy người bị hắn mắng cả buổi sáng ngoài kia trông thấy cảnh này, tám phần cằm có thể rớt trúng mu bàn chân.
Lộ Thức Thanh không muốn nói chuyện này, cậu vứt áo ngoài lên người Tạ Hành Lan, đứng lên toan rời đi.
Tạ Hành Lan nắm tay cậu lại, cưỡng chế kéo cậu ngồi xuống: “Đừng cáu.”
Lộ Thức Thanh là người có giận cũng chẳng cứng rắn được, muốn chạy cũng giãy không thoát, chỉ có thể yếu ớt nói: “Tôi không có...”
Còn chưa giải thích xong, Tạ Hành Lan tiện tay đã đưa văn kiện sang, cũng không lo tiết lộ chuyện cơ mật của công ty.
Lộ Thức Thanh vội cầm lấy.
Tạ Hành Lan chống khuỷu tay lên tay vịn sô pha, hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn từ trên xuống dưới cả người Lộ Thức Thanh, cuối cùng đánh giá một câu.
“Bệnh lâu như vậy, đã gầy đi nhiều.”
Lộ Thức Thanh biết hắn đang tìm đề tài, chỉ im lặng không nói gì, lật xem tài liệu, phát hiện đấy đấy lại là một tiết mục livestream hợp tác giữa Dung Tự và Truyền thông Tinh Trần.
Hầu như cả giới giải trí chẳng có công ty nào dám livestream chương trình giải trí cả.
Tài liệu dày cả xấp, bên trên là kế hoạch chi chít, nhìn cũng ra hình ra dáng lắm.
Hai mắt Lộ Thức Thanh sáng rỡ, cậu nhanh chóng kết thúc chiến tranh lạnh, ánh mắt háo hức: “Show này khi nào vậy?”
“Còn đang trong giai đoạn đàm phán, hẳn là tháng này có thể xong.” Tạ Hành Lan đưa cái túi bên cạnh sang,“... Chuyển phát nhanh của em, anh còn định tối nay cầm sang cho."
Lộ Thức Thanh đắm chìm trong niềm vui Dung Tự sắp hợp tác với Truyền thông Tinh Trần, tiếp tục lật xem tài liệu.
“Tạ tổng mở ra hộ tôi.”
Tạ Hành Lan đường đường là một “bá đạo tổng tài”, ngày thường lãnh đạm, người trong vòng đều nói hắn là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng, kẻ theo chủ nghĩa vị lợi chi li tột cùng, chẳng có chút tình cảm nào.