Đừng Học Thói Xấu

Chương 42 :

Giờ đang cầm con dao cà rốt nhỏ gắn chung móc khóa, trên có in hình chibi của Dung Tự, cụp mắt giúp Lộ Thức Thanh mở gói hàng chuyển phát nhanh.

Thường thì hàng chuyển phát nhanh của Lộ Thức Thanh đều là mấy món đồ nhỏ tặng kèm để đu idol.

Tạ Hành Lan đặt mấy tấm thẻ nhỏ lên bàn, tiện tay mở tờ giấy ký tên được bọc mấy lớp, sau khi nhìn rõ dòng chữ trên ấy thì động tác kẹt lại.

Lộ Thức Thanh nhanh chóng xem xong mấy kế hoạch khá hay ho mặt trước, cảm thấy có mục phát sóng trực tiếp một ngày của Dung Tự khá thú vị... Dù sao Dung Tự thông minh phản ứng mau lẹ, có gặp phải chuyện bất ngờ phát sinh cũng sẽ không thấy nhạt nhẽo.

Hơn nữa còn có thể để người hâm mộ nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của idol, tương tác thời gian thực.

Chỉ nghĩ thôi mà Lộ Thức Thanh đã vui không chịu được, ngón tay chọc vào trang giấy, hiếm khi có được chút cảm xúc kịch liệt: “Tạ tổng, cái này sẽ chọn dùng... σ.”

Hai ngón tay của Tạ tổng kẹp tờ giấy màu có chữ ký nhẹ nhàng đưa sang, hai chân vắt chéo, tư thế ưu nhã, nhìn không ra là vui hay giận.

“Của em à?”

Lộ Thức Thanh mờ mịt cầm lấy tờ giấy ký tên, tùy ý liếc nhìn sau đó trợn tròn mắt ngay.

Cái túi này đúng là quà tặng và chữ ký có kèm Gửi độc nhất vô nhị của mà “tiểu tỷ tỷ quản lý” đưa cho.

Lộ Thức Thanh còn tưởng “tiểu tỷ tỷ quản lý” sẽ kêu Dung Tự ký “Gửi Từ lão sư”, dù sao các cô cũng gọi như vậy cả. Cậu đã chuẩn bị mua sẵn kính acrylic dán chữ ký lên, về sau ở đâu lúc nào cũng có thể thưởng thức cả.

Nhưng có đánh chết cậu cũng không ngờ trên tấm giấy ký tên lại là mấy hàng chữ như phượng múa rồng bay được viết bằng bút lông màu vàng kim.

[Gửi: Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự.

Từ lão sư, mặc cái quần vào bạn ei.

Câu này xuất phát từ movie Tiểu thời đại, ý chỉ những người ngả ngớn, không đứng đắn.

Dung Tự.]

Lộ Thức Thanh: “...”

Acrylic - Poly (methyl methacrylate) là một loại nhựa nhiệt dẻo trong suốt, cứng, độ bền va đập cao, nhẹ, khó rạn nứt, bền thời tiết và nhiều tính chất tốt khác, hiện nay chúng được sử dụng phổ biến để thay thế cho thủy tinh, do đó, nó còn được gọi là thủy tinh hữu cơ (wiki).

Hà hà tôi phải cà khịa cậu mạnh mồm vào!

Văn kiện rơi loạt soạt.

Tấm ảnh Dung Tự dùng chiếc kẹp giấy khác kẹp trong ấy cũng trượt theo ra, trôi nổi đến bên chân Lộ Thức Thanh, lộ ra nụ cười xấu xa nhìn vào cậu.

Lộ Thức Thanh: "..."

Trong một chốc, Lộ Thức Thanh không biết nên giấu tấm

giấy màu đi hay nên nhặt giấy tờ và tấm ảnh dưới đất lên, mờ mịt nhìn sang Tạ Hành Lan.

Tạ Hành Lan là người từng trải, không lộ ra biểu cảm quá mức quái dị đối với tờ giấy kí tên viết đầy lời lẳиɠ ɭơ nọ, thậm chí hắn còn cúi người nhặt giấy tờ với tấm ảnh lên, cảm xúc rất ổn định.

“Rất tốt.” Tạ Hành Lan nói, “Không phải lúc trước em vẫn mong có chữ kí của Dung Tự à, còn không phải lấy được rồi sao?"

Lộ Thức Thanh tái mặt rồi lại chuyển sang đỏ mặt, cuối cùng bừng tỉnh, ôm giấy ký tên vào lòng, tay chân luống cuống: “Tôi, tôi..."

Đúng là muốn, nhưng không muốn kiểu làm mình đội quần như vậy.

Nếu không phải e ngại ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của Truyền thông Tinh Trần thì giờ cậu đã nhảy xuống từ tầng cao nhất cho rồi.

Tạ Hành Lan lật một tờ trong xấp tài liệu ra, nói tiếp đề tài mới nãy Lộ Thức Thanh hãy còn bỏ ngỏ.

“Rất ít công ty giải trí dám mạo hiểm thử sức với chương trình giải trí hình thức livestream suốt cả quá trình. Tinh Trần chỉ đưa ra kế hoạch hình thức ban đầu, nếu em thấy không tệ thì có thể sắp xếp hợp tác thử mục ngày thường với phòng làm việc Dung Tự.”

Lộ Thức Thanh quê mệt quê mỏi, chẳng còn tí hứng thú nào với phương án này, uể oải cầm áo phao đứng dậy.

“À, Tạ, Tạ tổng xem đi. Tôi phải tìm Châu ca ăn tối rồi.”

Tạ Hành Lan tựa như bật cười.

Còn chưa đến giữa trưa, ăn tối cái gì.

Lộ Thức Thanh nói xong mới giật mình, càng thêm xấu hổ, cậu cẩn thận nhét giấy vào áo phao, đến cả mấy món tặng kèm trên bàn cũng không cần nữa, chuẩn bị chạy nước rút 100 mét lao tới cướp cửa tông ra.

Tạ Hành Lan mở miệng gọi cậu lại: “Thức Thanh, buổi tối dùng bữa chung đi.”

Lộ Thức Thanh khựng lại, lát sau mới rầu rĩ nói: “Đấy là nhà của Tạ tổng.”

“Không về nhà.” Tạ Hành Lan buông nhẹ giọng, như đang dỗ dành con nít vậy, “Đến biệt thự bên vịnh Tinh Thần. Không phải lần trước em nói hồ điệp tô ở trung tâm thương mại bên đấy ăn ngon à. Sau ngày 8 em lại bận, e là mấy tháng cũng không ăn được đâu.”

Lộ Thức Thanh ngây ra: “Ngày 8 tôi có lịch gì à?”

Sao chính mình còn không biết.

Tạ Hành Lan “ừ” một tiếng: “Về hỏi Châu Phó đấy... Ký hợp đồng xong đừng đi, đợi anh tan làm đón em.”

Lộ Thức Thanh nghẹn lại.