[Lâu rồi chưa gặp cảnh Dung Tự xã giao waterloo, tui là fan cứng đừng đánh tui.]
Waterloo: ở đây ý chỉ thất bại (trong lĩnh vực mình am hiểu)
Chỉ có fan CP thầm rớt nước mắt.
CP đơn phương còn chưa kịp bắt đầu đã BE rồi.
Lúc Châu Phó có thời gian, trông thấy cái hot search này thì giật bắn, anh vội đăng nhập vào tài khoản của Lộ Thức Thanh bấm theo dõi lại, miễn cho fans của Dung Tự khỏi qua chỗ Lộ Thức Thanh nữa.
Song điều này cũng không bịt nổi miệng người khác.
Fan CP sống lại ngay tại chỗ, tự phát lập siêu thoại CP “cọ tay” âm thầm hít đường.
Tạm thời chưa bị Truyền thông Tinh Trần phát hiện, cuộc sống thật gian khó.
Khi Dung Tự trông thấy cái hot search theo dõi lại trong lúc bận rộn trăm bề thì khịt mũi hừ lạnh, ngón tay di tới di lui chỗ “hủy theo dõi”, muốn dọa cậu một phen.
Nhưng hắn do dự rất lâu, cuối cùng bại bởi ánh mắt khi
Lộ Thức Thanh cầm tay hắn khẽ dụi vào trong kí ức.
Thôi bỏ đi.
Lần tới gặp lại, giáp mặt hù dọa vui hơn.
***
Lộ Thức Thanh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu bệnh hơn cả tuần, người gầy đi thấy rõ.
Hầu như Yến Thành không có mùa thu, sau khi nhiệt độ giảm xuống thì bước vào mùa đông với tốc độ ánh sáng.
Lộ Thức Thanh sợ lạnh, ra cửa đều mặc áo phao mỏng.
Châu Phó đón cậu lên công ty ký hợp đồng tạp chí thời trang mùa sau, thấy cậu vùi cả khuôn mặt trong khăn quàng, khuôn mặt gầy nhỏ hơn thấy rõ, khí chất chán đời vọt thằng tới nấc sa sút.
“Vẫn không khỏe à?” Châu Phó lo lắng hỏi thăm.
Lộ Thức Thanh lắc đầu, ho tới mức rát cả họng, tạm thời không muốn nói chuyện.
Châu Phó hết cách, cũng đã hiểu vì sao Tạ Hành Lan lúc nào cũng dặn dò đủ điều như vậy.
Lộ Thức Thanh hệt đóa hoa xinh đẹp lại yêu chiều khó dưỡng, chỉ vừa hơi lơ đễnh một chút là sẽ héo úa ngay.
Hai người đến văn phòng tổng bộ của Truyền thông Tinh Trần, ban đầu hẹn 10 giờ nhưng gần đến giờ đối phương lại nhắn tin máy bay đến muộn, phải đợi sang buổi chiều.
Châu Phó nhíu mày: “Hay cậu tới phòng nghỉ ngủ trưa đi.”
Lộ Thức Thanh đã định đi, nhưng khi cậu ngồi đấy dọn tin nhắn thì thấy tin nhắn của “tiểu tỷ tỷ” quản lý siêu thoại Dung Tự gửi mình một tuần trước.
[Từ lão sư! Tớ mặt dày mày dạn xin được ký tên kèm Gửi cho cậu rồi đó, chữ ký độc quyền của Dung Tự á, có gửi kèm mớ đồ bé xinh miễn phí mọi người làm tiếp ứng đợt trước còn lại á, cậu nhớ ký nhận nha.]
Cậu không tiện để lộ địa chỉ, nhận chuyển phát nhanh đều điền thông tin liên hệ là văn phòng thư ký của trợ lý đặc của Tạ Hành Lan.
Nhìn tin nhắn thấy chuyển phát nhanh đã được kí nhận từ mấy ngày trước, Lộ Thức Thanh cầm thẻ lên tầng cao nhất nhận hàng.
Văn phòng của Tạ - bá - tổng chiếm quá nửa diện tích tầng này, khu vực thừa lại là văn phòng của mấy người phòng thư ký.
Lộ Thức Thanh đi thang máy lên, có mấy đôi mắt cách kính thủy tinh quét về phía cậu.
Lộ Thức Thanh: “……”
Quá ư là dọa người.
Lộ Thức Thanh gồng mình đi qua, ấp ủ trong lòng thật lâu, cố gắng nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Tôi tìm... trợ lý đặc biệt họ Lâm.”
“Thiếu gia tới rồi.” Trợ lý đặc biệt họ Lâm bận áo vest với váy ngắn, nhìn đã thấy là người giỏi giang. Cô nở nụ cười ôn hòa với Lộ Thức Thanh: “Tạ tổng vốn sắp xếp tối nay đến thăm thiếu gia. Thiếu gia đến cũng đến rồi, không sang chào hỏi Tạ tổng một tiếng à?”
Lần nào Lộ Thức Thanh cũng bị cái xưng hô “thiếu gia” sặc mùi nổi loạn tuổi dậy thì làm xấu hổ đỏ bừng mang tai, hoàn toàn không hiểu nổi làm sao bọn họ kêu cho được, gồng mình lạnh mặt lắc đầu nguầy nguậy.
Xách đồ xong là đi ngay.
Chỉ là Lộ Thức Thanh còn chưa kịp trả lời, trợ lý đặc biệt vẫn duy trì nụ cười mỉm, giẫm giày cao gót sải bước tới trước cửa văn phòng chủ tịch, gõ khí thế mấy cái lên cửa.
Bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng kèm vẻ uy nghiêm.
“Không phải đã nói chiều nay hãy...”
“Khụ.” Trợ lý đặc biệt nói, “Tạ tổng, Lộ thiếu gia tới, đang chờ bên ngoài.”
Giọng nói bên trong tịt ngóm chỉ trong nháy mắt, lát sau mới truyền ra.
“Để em ấy vào đi.”
Nghe thấy giọng nói đột ngột nghẹn về chế độ ôn tồn nho nhã, không chỉ riêng trợ lý đặc biệt, những người khác của phòng thư ký đều thầm thở phào.
Lộ Thức Thanh: “?”
Cậu chợt có ảo giác bị người ta coi như bình chữa cháy mà dùng.
Trợ lý đặc biệt đẩy cửa ra cho cậu, lại như nhớ ra gì đó mới bổ sung một câu: “Đồ của thiếu gia bên chỗ Tạ tổng.”
Lộ Thức Thanh đành phải cất bước đi vào.
Truyền thông Tinh Trần là công ty giải trí top 1 top 2 trong giới, cả tòa cao ốc tọa lạc ở trung tâm thành phố đều thuộc về họ Tạ, phòng chủ tịch xa hoa vô cùng tận, mỗi một chi tiết góc tường đều đang gào lên “bố có nhiều tiền lắm nhé”.