Đừng Học Thói Xấu

Chương 30 :

Kiếm linh ngơ ngác nhìn vết máu trên khuôn mặt của Tần Sơ, đôi mắt khẽ mở to, ngay sau đấy, hắn nắm chặt chuôi kiếm treo bên hông, như loài rắn âm u lạnh lẽo lao về các đồng môn đang đứng đông nghịt ở phía trước.

Chỉ đạo võ thuật cho phim tiên hiệp thường chỉ cần đẹp là được.

Y phục tung bay, động tác tay dứt khoát nhanh gọn, nhờ vào cỗ khí chất lạnh căm mà tạo ra sát khí rét run.

Ầm ầm ầm.

Đánh hết 3 4 chiêu, mấy người có mặt ở hiện trường ngã rạp xuống.

Tần Sơn còn chưa kịp phản ứng, kiếm linh đã gϊếŧ hết bọn họ.

Nam chính tới muộn, thấy thảm trạng này thì hít ngược một hơi lạnh, không dám tin mà hỏi nàng: “Tất cả đều là... hắn làm sao?"

Tần Sơ bừng tỉnh, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.

Bao nhiêu là mạng người, chuyện này e khó mà che đậy được.

“Hắn chính là thanh ma kiếm!” Người đàn ông lạnh lùng

nhìn vẻ mặt vô tội xiết bao của kiếm linh, “Lần này chỉ có để Chấp Pháp Đường bẻ gãy kiếm, muội mới có thể an toàn lui thân!”

Tần Sơ cứng đờ.

Kiếm linh vô tội nhìn nàng.

Rõ ràng gương mặt lúc gϊếŧ người có bao nhiêu tà ác lạnh lùng, thế mà giờ lại ngoan ngoãn như con thú nhỏ chẳng có chút lực sát thương nào. Cả người đẫm máu ôm lấy chuôi kiếm chủ nhận tặng cho, hắn vui sướиɠ cất bước sang, đưa con bướm đậu trên vai mình cho Tần Sơ nhìn.

Tần Sơ ngơ ngác nhìn hắn.

Kiếm linh ngây người.

Trên khuôn mặt của thứ chẳng phải người kia còn sót lại vết máu không thuộc về hắn, không dưng tỏa ra luồng khí tà ác quỷ dị.

Chắc hắn biết mình đã làm sai, muốn quỳ ngồi xuống đất, dè dặt như ngày thường, chạm bàn tay đẫm máu của mình vào bàn tay đang rũ một bên của Giang Vọng Chi, dụi khuôn mặt của mình vào bàn tay ấy.

Trước kia, hễ hắn làm động tác này thì chủ nhân sẽ rất vui.

Tần Sơ giật phắt tay ra.

Kiếm linh ngước lên, ngơ ngác nhìn nàng, hắn vẫn giữ y động tác muốn ôm lấy tay nàng, thầm thì nói ra câu đầu tiên trong đời mình.

“Chủ nhân..."

Đạo diễn Triệu: “Qua!”

Giang Vọng Chi sững sờ, lúc này mới giật mình hoàn hồn lại, ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn Lộ Thức Thanh đang nhìn mình bằng vẻ mong ngóng.

Lương tâm trời đất ơi, mới nãy cô thật sự chìm đắm vào cảnh phim, biết rõ phần sau kiếm linh chịu phạt bỏ mình, cô không muốn giao kiếm linh ra chút nào hết.

Đáng ghét, mỹ sắc hại người.

Lần này Dung Tự không nhìn màn hình quay phim mà đứng ở ngoài trường quay, thu hết toàn bộ diễn xuất trong suốt quá trình diễn của Lộ Thức Thanh vào đáy mắt, ánh mắt khó hiểu khó bề phân biệt, hắn cứ xoay chiếc nhẫn đuôi bên tay trái mãi.

Sau khi qua cảnh này, Lộ Thức Thanh khoác áo ra khỏi trường quay, uống từng hớp nước.

Dung Tự đứng cách cậu không xa, cứ nhìn với vẻ biếng nhác.

Chỉ là ánh mắt ra hiệu cả ngày trời thế mà Lộ Thức Thanh cứ như thể không trông thấy người sống to đùng là hắn vậy. Từ đầu tới cuối, ánh mắt cậu chỉ xoay quanh Giang Vọng Chi, có lúc sượt qua người Dung Tự cũng chẳng buồn dừng lại.

Dung Tự nheo mắt nhìn.

Lúc này, phó đạo diễn chạy sang: “Dung lão sư, con đường ở cửa trước không còn ai nữa rồi, giờ có thể cho xe qua."

Dung Tự: “...”

Dung Tự thầm chẹp một tiếng nhưng lại không biểu hiện ra ngoài: “Đợi lát nữa.”

Nói xong, hắn sải bước thẳng tiến tới chiếc ô tránh nắng chỗ Lộ Thức Thanh ngồi nghỉ, bước đi đủ đầy khí thế, lục thân bất nhận.

Lộ Thức Thanh mơ màng còn chưa thoát diễn, hồi lâu sau mới nhìn thấy Dung Tự.

Dung Tự ngồi xuống bên cạnh cậu, nở nụ cười cất tiếng chào hỏi: “Lộ lão sư diễn tốt thật, đạo diễn Triệu triệu thật may mắn, Cửu Trùng truyện phát sóng chắc chắn sẽ bạo ra vòng.”

Lộ Thức Thanh vẫn thành thật nhìn hắn.

Dung Tự cố ý trêu: “Nhìn gì đấy?”

Nếu là Lộ Thức Thanh trước kia thì chắc chắn sẽ ngượng chín dời tầm mắt đi, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nẻ dưới đất chui xuống ngay cho nóng. Cơ mà lần này cậu lại thản nhiên, chẳng có ý tránh né.

Cậu còn chưa thoát diễn.

Thảo nào ban nãy cứ nhìn Giang Vọng Chi suốt.

Dung Tự... Dung Tự đường đường là kẻ giỏi giao thiệp, thế mà lần đầu tiên hắn sinh ra xúc động muốn tránh khỏi ánh mắt nhìn mình thật chăm chú ấy.

“Khụ.” Tầm nhìn khẽ động, Dung Tự liếc thấy chiếc lá rơi trên mái tóc của Lộ Thức Thanh thì nhấc tay lên, muốn nhặt giúp cậu, thuận miệng chuyện trò: “Tôi với đạo diễn Lý hợp tác đầu tư một bộ phim cung đình, không biết Lộ lão sư có hứng... sặc.”

Bàn tay hắn chợt cứng đờ.

***

Fans diễn viên chính “Cửu Trùng truyện” tổ chức tham ban quy mô lớn, hơi không để ý là có fan hâm mộ trà trộn vào trường quay ngay.

Có hai fan hâm mộ trộm đeo thẻ công tác đi vào nhìn, thấy cảnh quay cách đấy không xa đã hoàn thành thì có hơi nhụt chí thở hắt ra.