Kiếm linh không sợ độ cao.
Lộ Thức Thanh nhắm mắt, thầm ám thị với mình như vậy vài lần, lần nữa khi mở mắt ra, nỗi sợ nơi đáy mắt đã chẳng còn nữa.
Trái với lần đầu suýt ngã sấp mặt, cậu gần như không chút do dự buông mình xuống khỏi bệ, thân hình như làn gió, áo trắng từng lớp tung bay. Duy trì trạng thái cân bằng khi treo dây cáp, nhẹ nhàng đáp xuống vị trí đã đánh dấu sẵn dưới đất trước đó.
Con ngươi của đạo diễn Triệu mở to ra.
Bệnh sợ độ cao dễ khắc phục tới vậy à?!
Ông ta có hơi nghi ban nãy là Lộ Thức Thanh xỏ mình.
Thấy Lộ Thức Thanh tiếp đất vững vàng, đạo diễn Triệu vội chạy tới: “Được không được không? Có bị thương ở đâu không?”
Lộ Thức Thanh kiềm chế lắc đầu.
Suýt bị hù chết, tạm thời chỉ có con tim bị tổn thương.
“Thử lần nữa nhé?” Đạo diễn Triệu hỏi, “Hay quay luôn?”
Lộ Thức Thanh không muốn thử nữa, con tim có hơi không chịu nổi rồi, chi bằng quay một hơi cho xong đi.
Đạo diễn Triệu xác nhận thêm mấy lần nữa mới thông báo tổ quay phim bắt đầu.
Lộ Thức Thanh lại bị treo lên mái nhà, cậu nhẩm 180 lần
rằng “Kiếm linh không sợ độ cao”, cuối cùng duy trì vẻ mặt không cảm xúc và giữ cơ thể thăng bằng, một lần là qua.
Đạo diễn Triệu nhìn hiệu quả trong màn hình giám sát quay phim thì hài lòng gật đầu.
Thấy Lộ Thức Thanh định ra hiệu cho nhân viên an toàn tháo dây cáp, ông vội kêu: “Khoan đi, lát nữa còn mấy cảnh đánh nhau, quay xong rồi hẵng tháo ra.”
Cảnh phim đánh nhau quay dưới đất cần vài chỗ bay bổng tiêu sái, chỉ đạo võ thuật đã đi qua dạy Lộ Thức Thanh.
Thường diễn viên mang tiền vào đoàn đã diễn kém còn hay lắm yêu sách, Lộ Thức Thanh thì lại chịu khổ chăm chỉ, dù không muốn cũng sẽ không chủ động từ chối, đạo diễn Triệu thỏa mãn nhìn cảnh quay khi nãy, chỉ cảm thấy mình thật sự nhặt được báu vật.
“Cửu Trùng truyện” chắc chắn có thể bay lên trời.
Đang vui vẻ thì một chiếc xe tham quan thong thả lượn tới con đường vừa giải tán bên cạnh.
Đạo diễn Triệu cau mày, còn chưa nổi nóng thì đã thấy có người nhô ra khỏi xe, vẫy tay với mình: “Cho đi nhờ.”
Là Dung Tự.
Mỗi đoàn phim sẽ bao vài chiếc xe tham quan phim trường, mình Dung Tự ngồi trên chiếc xe nhỏ có mái che xanh lá, hắn kêu tài xế đỗ lại bên đường, cười hí mắt: “Còn đang quay à.”
Đạo diễn Triệu không hiểu.
Phim trường không lớn, thường có minh tinh đến ngồi chơi, Dung Tự lại thuộc kiểu vừa vào đoàn phim là đặt hết tâm tư vào đó, rất hiếm khi tới đoàn phim khác ngồi lại.
Lần này thì hay rồi, nửa tháng ghé 2 lần.
Thấy bó hoa bên cạnh ghế ngồi của Dung Tự, đạo diễn Triệu hỏi: “Cậu đóng máy rồi à?”
“Ừm.” Dung Tự lười nhác ghé người vào lan can xe, “Hình như con đường chỗ cửa trước có fans tới tham ban, đi qua cũng không tiện. Đạo diễn Triệu xem có thể giúp cháu, dịch cái xe kia qua cho cháu đi với.”
Hôm nay là ngày cuối tuần, khách du lịch phim trường tương đối đông, lần này lại quay cảnh bên ngoài, cần thanh trường, hai đầu con đường bên cạnh đều đã bị đoàn phim xếp chiếc xe đạo cụ to đùng chặn lại, trong một chốc cũng không đi qua được.
“Phía trước là fans của Giang Vọng Chi, đợi lát nữa là đi rồi.” Đạo diễn Triệu cũng không khách sáo với hắn, “... Chiếc xe này cũng không dễ dời, nếu cậu không bận gì thì đợi chút đi.”
Chắc là Dung Tự vừa đóng máy, tâm tình rất tốt, nghe vậy thì lười nhác ừ một tiếng. Tầm mắt liếc nhìn về phía trường quay thì thấy Lộ Thức Thanh thân người nhẹ nhàng, đang học động tác với chỉ đạo võ thuật.
Ánh mắt khẽ động, hắn thuận miệng hỏi: “Lộ lão sư còn chưa đóng máy à?”
Đạo diễn Triệu: “Chắc ngày mai là xong.”
Vốn dĩ xếp lịch là nửa tháng, nhưng Lộ Thức Thanh diễn xuất tốt, ít gặp cảnh NG, giờ chỉ còn hai đại cảnh nữa là đã có thể đóng máy.
Dù sao cũng rảnh, Dung Tự bước xuống xe tham quan, sải bước qua lan can chặn đường của đoàn phim, cũng không coi mình là người ngoài mà vắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Triệu làm người giám sát.
Đạo diễn Triệu trợn trắng, song cũng mặc kệ hắn.
Chẳng bao lâu sau, Lộ Thức Thanh học mấy chiêu cũng đã tương đối.
Đoàn phim cũng đã dựng xong bối cảnh, bắt đầu quay chính thức.
Nữ chính Tần Sơ do Giang Vọng Chi diễn bị thương ở mặt, ôm nửa gương mặt nhìn về phía những người từng là đồng môn giờ đây lại căm thù muốn gϊếŧ nàng.
Nàng đến đất lịch luyện tìm cơ duyên, cửu tử nhất sinh là để bảo vệ sư môn, lẽ nào hết thảy đều là tự mình đa tình sao?
Nếu đã vậy, hà cớ gì…
Đúng vào lúc ây, một bóng trăng từ trên trời rơi xuông, kiếm linh lặng lẽ đạp đất, bên bờ vai hãy còn đậu một con bướm.
... Mới nãy hắn trèo lên nóc nhà chính là để ngắm con bướm xinh đẹp nọ.
Ngay cả nguyên tác cũng chẳng nói rõ kiếm linh chủ động gϊếŧ người, rốt cuộc là vì chủ nhân mình bị thương hay là vì nàng ta đã động sát tâm.