Mười mấy fan hâm mộ có mặt ở đây vui vẻ vẫy lá cờ nhỏ, kêu gào tên Dung Tự.
Dung Tự hớn hở nở nụ cười như tham gia hoạt động tại chỗ.
Tiểu tỷ tỷ quản lý vẫn luôn cầm điện thoại gõ cạch cạch, thấy Dung Tự đứng đấy trò chuyện ấm áp với các fan của mình thì ho khan một tiếng, lấy tập ký tên ra, chuẩn bị xin chữ ký kèm “Gửi” cho Từ lão sư.
Dung Tự trông khá thoải mái, vừa ký tên vừa chuyện trò với mọi người: “Đi xa như vậy tới đây, cực khổ rồi, phải về sớm, chú ý an toàn đấy.”
“Ừm, cuối tháng đóng máy rồi.”
“Lần này lãng phí quá, lần sau đừng vậy nữa.”
Tiểu tỷ tỷ quản lý vội tiếp lời: “Lần này có một fan phú hào hỗ trợ... khụ, lần này cậu ấy có việc bận không tới được, Dung lão sư, em có thể xin giúp cậu ấy chữ ký kèm “Gửi” không?”
Ở đây tiểu tỷ tỷ quản lý dùng 他, tức là biết Từ lão sư là nam, nhưng mà Dung Tự nghe thì sẽ không phân biệt được 他 - nam hay 她 - nữ
Dung Tự nhướng mày: “Fan phú hào?”
Mấy fan hâm mộ khác cũng gật đầu: “Ừa ừa, Từ lão sư rất giàu, sinh nhật nửa đầu năm cũng là cậu ấy chạy tiếp ứng màn hình LED khắp cao ốc ở Yến Thành, bố trí quảng cáo trên toàn bộ tàu điện ngầm tuyến 1 nữa đó.”
“Được thôi.” Dung Tự nhận tập ký tên của tiểu tỷ tỷ quản lý, viết một chữ “Gửi” như phượng múa rồng bay, “Gửi ID nào? Cứ viết “Từ lão sư” thế à?”
Vừa hỏi câu ấy ra, fan hâm mộ còn đang ồn ào đồng loạt im bặt.
Một nhóm các cô gái nhìn nhau, vẻ mặt khó tả, viết đầy chữ “cậu không nói chứ gì, vậy tớ cũng không nói” lên mặt.
Ngòi bút của Dung Tự khựng lại, không nghe được ID, hắn ngỡ các cô không nghe thấy nên ngước lên, ngờ vực cất tiếng “hửm”.
Tiểu tỷ tỷ quản lý cất tiếng ho khan, xấu hổ nói: “Gửi...”
Mấy fan hâm mộ khác, người dồn dập nhìn lên trời cao, người moi đất bằng ngón chân, không muốn đối mặt.
“Gửi... “Từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự”.”
Dung Tự: “...”
Đừng có giơ tay qua lúc người ta chưa thoát diễn chứ.
Lộ Thức Thanh hắc xì mấy cái liên tục.
Châu Phó cau mày: “Cảm rồi à?”
Thời tiết ngày một lạnh, nhân vật của Lộ Thức Thanh lạnh ăn mặc áo trắng mỏng manh, cả ngày bay tới bay lui, nhìn thôi đã thấy lạnh.
Lộ Thức Thanh lắc đầu, nhìn cáp treo cách đó không xa, bàn tay đột ngột siết chặt tay áo của Châu Phó, bờ môi mím chặt.
Kiếm linh làm nền góp mặt cho đủ số 8 9 ngày, cuối cùng cũng có cảnh quay cá nhân.
Nữ chính bị vu khống cấu kết ma tộc, làm hại chính đạo, bị người bao vây diệt trừ, bị thương nhẹ trong cơn hỗn loạn. Kiếm linh vẫn luôn ngoan ngoãn không nói gì chợt động thủ, chớp mắt đã gϊếŧ mấy chục người.
Cảnh quay hôm nay là kiếm linh phi thân xuống từ trên nóc nhà, đại sát tứ phương.
Diễn viên bình thường sẽ được huấn luyện cho quen với dây cáp, nhưng Lộ Thức Thanh là nửa đường vào đoàn phim, hơn nữa chỉ có một cảnh bay xuống. Nhân viên đảm bảo an toàn giảng mấy chuyện cần chuyện cần chú ý với Lộ Thức Thanh, định để cậu bay thử trước xem ra sao.
Châu Phó nhạy bén nhận ra vấn đề, thấy Lộ Thức Thanh tái mặt thì ngập ngừng hỏi: “Cậu sợ độ cao à?"
Lộ Thức Thanh siết chặt hơn: “Không, có. Là lần đầu bay..."
“Đừng sợ.” Châu Phó an ủi cậu, “Thiết bị cáp treo rất an toàn, cậu xem bên đó kiểm tra rất nhiều lần rồi, sẽ không có gì đâu.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Nói thì là vậy, nhưng đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc cũng biết sẽ không xảy ra chuyện gì đấy thôi, thế mà cái nên sợ thì vẫn cứ phải sợ.
Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh đã treo lên dây cáp, đứng trên bệ ẩn trên nóc nhà, tầm mắt vội vàng liếc nhìn độ cao 4 5 mét phía dưới. Suýt nữa cậu đã nhắm mắt lăn xuống.
Giới, giới giải trí chơi ứ vui, bé vẫn muốn lui giới.
Treo lên dây cáp thật sự khó mà giữ cho cơ thể cân bằng, đứng ở chỗ cao lơ lửng lại càng loạn. Có phim tiên hiệp phục trang hóa trang đạo cụ góc quay đều không tệ, nhưng bại là bại ở chỗ vai chính tay chân rã rời lộn xộn, ngũ quan tán loạn bay tới bay lui.
Nhân viên an toàn ra dấu với phía dưới.
Lộ Thức Thanh duy trì vẻ lạnh lùng, đạp chân lên mái hiên nhảy xuống...
Cú nhảy không thành.
Cậu trượt chân, suýt nữa quỳ xuống mái ngói, may có nhân viên an toàn nắm tay cậu lại mới không xảy ra cảnh quay mòng mòng trên không.
Đạo diễn Triệu: “...”
Hai chân Lộ Thức Thanh mềm nhũn, trời lạnh tới vậy mà thái dương đã thấm ướt mồ hôi.
Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ giây lát rồi phớt lờ cẳng chân đang run rẩy của mình, vất vả đứng dậy, muốn thử lần nữa.
Đạo diễn Triệu thấy cậu sợ như vậy thì nhíu chặt mày, đã bắt đầu nghĩ xem có nên đổi bối cảnh nóc nhà đi không. Nghe tin Lộ Thức Thanh muốn thử lần nữa, đạo diễn Triệu chỉ đành dặn dò câu chú ý an toàn.