Hai mắt Lộ Thức Thanh lấp lánh nhìn cô, híp mắt ngửa chiếc cổ thon dài lên, để mặc Giang Vọng Chi vuốt lông cho mình.
Suýt nữa đạo diễn Triệu đã sặc nước.
“Khụ khụ khụ!”
Phó đạo diễn còn tưởng là ông ta không hài lòng, định hô cắt hộ.
Cơ mà đạo diễn Triệu lại kéo ông ta lại, hai mắt sáng rỡ.
Giang Vọng Chi không hổ là tiểu hoa lưu lượng tuyến 1 có diễn xuất tốt nhất, tương tác qua lại giữa cô với Lộ Thức Thanh tự nhiên tới mức làm người ta phải vỗ bàn khen hay.
Phó đạo diễn nhìn hình ảnh trên màn giám sát hình quay phim: "Quay đặc tả cảnh tương tác của hai người không?”
Đạo diễn Triệu lắc đầu: “Đặc tả thì cố ý quá.”
Kiểu tương tác tự nhiên như vậy vốn không cần phải chiếm dụng cảnh riêng, camera đều quay cảnh vai chính thương thảo đại sự, không thể làm loãng chủ đề.
Khán giả không thích món ăn dâng tận miệng, tự mình đào bới ra được mới có ý nghĩa.
Đạo diễn Triệu nhìn cảnh hai người khẽ khàng tương tác với nhau, vẻ kích động trên gương mặt ngày một nhiều.
Quả thật Lộ Thức Thanh đã phân tích, diễn ra hết toàn bộ từ hình tượng, tính cách đến động cơ của nhân vật kiếm linh, lại thêm vào kiến giải độc đáo của riêng mình.
Ngay cả đạo diễn Triệu lão luyện đã quay ra được không ít phim bạo cũng vỗ bàn khen hay.
Ông ta có dự cảm, rằng Lộ Thức Thanh có thể thổi hồn vào kiếm linh mà đến tác giả mẹ ruột còn chẳng tốn bao nhiêu bút mực miêu tả, giúp nhân vật này hot lên.
Giang Vọng Chi thử thêm vào chút tương tác nhỏ, ban đầu cô còn có cảm giác đường đột, không ngờ sau khi cảnh 1 qua, đạo diễn Triệu còn khen cô thêm.
Là sinh viên top đầu của học viện điện ảnh, cô lập tức hiểu ngay.
Đến cảnh sau, khi Lộ Thức Thanh lại ngậm tay áo cô lần nữa, cắn vào hình thêu hoa trên đấy, cô đã có thể vừa đọc thoại vừa cầm miếng bánh trên bàn nhét vào miệng cậu.
Cả quá trình Lộ Thức Thanh đều không hề thoát vai, cứ như cả người đều đã biến thành kiếm linh meo meo, dẫu chỉ có vài từ “a” “ừm” song vẫn bận bịu cả ngày.
Đạo diễn Triệu nhìn thành quả quay chụp, cười không khép được mồm.
Vai diễn của Lộ Thức Thanh từ đầu tới cuối đều đi theo nữ chính, xem kịch bản thì chắc tuần sau mới có cảnh quay cá nhân cậu, nhưng Lộ Thức Thanh vẫn rất vui vẻ.
Trong phim có cảnh lúc nữ chính trêu kiếm linh nhà mình, nam phụ bên cạnh bỗng dưng tò mò muốn giơ tay sang vuốt ve, chắc muốn ké khung hình.
Chỉ là vừa thò tay sang, Lộ Thức Thanh vẫn luôn mặc Giang Vọng Chi nhào nắn chợt lóe ánh mắt hung hăng, “grừ grừ” cắn vào tay người nọ.
Nam phụ: “???"
May mà nam phụ né kịp, bằng không hẳn đã bị cắn trúng tay.
Giang Vọng Chi liếc thấy, song cô phản ứng rất nhanh, ngoảnh đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Lộ Thức Thanh lập tức tỏ vẻ ấm ức, bĩu môi chạy về sau lưng Giang Vọng Chi, ôm lấy cánh tay cô không hó hé gì, ánh mắt lại đang trừng ác nhân toan sờ mó mình.
Nam phụ: “...”
Đạo diễn Triệu vui gần chết.
Mấy cảnh cho đủ số của Lộ Thức Thanh đã quay khoảng 4 ngày, thứ bảy ngày đó trời đổ cơn mưa, cậu tạm nghỉ ngơi một ngày nhưng cũng chẳng đi đâu cả, làm ổ trên sô pha gõ chữ cộc cộc.
Ting một tiếng.
"Tiểu tỷ tỷ" quản lý hội hậu viện của Dung Tự gửi sang mười mấy tấm hình, khóc chút chít với cậu: [Từ lão sư! Từ lão sư tớ thấy Dung Tự người thật rồi!
Hụ hụ hụ ở đây xem cảnh quay, diễn xuất đỉnh quá trời σί.]
Lộ Thức Thanh bấm vào ảnh xem.
Bộ dân quốc này đã tung tạo hình từ vài tháng trước.
Trong phim, Dung Tự sắm vai gián điệp hai mang, bảo gia vệ quốc.
Tiểu tỷ tỷ quản lý chụp hình bằng điện thoại nhưng bắt góc rất khéo.
Dung Tự mặc kiểu áo khoác dài màu đen đứng trên con phố vắng vẻ ngập trong khói thuốc súng, phát hiện ra có ống kính nên vịn mũ, khẽ nghiêng người nhìn sang. Mắt kính gọng vàng làm toát lên khí chất cặn bã lại dịu dàng, nhưng trong đôi mắt hắn lại là sự nghiêm túc pha lẫn nét bi thương.
Chỉ nhìn ảnh thôi cũng đã biết, đây chắc chắn là một nhân vật rất có tính công kích.
Lộ Thức Thanh bấm cạch cạch, lưu hình lại bằng vẻ mặt thờ ơ.
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: A a a Từ lão sư! Dung Tự ra tới kìa, để xem lần này tớ có cơ hội xin chữ ký kèm lời nhắn cho cậu không nhé!]
[Từ lão sư: Không cần phiền thế đâu.]
[Tiểu tỷ tỷ quản lý: Ấu ấu ấu!]
Khóc thét chút chít rồi.
Lần này fan Dung Tự tới đoàn phim tham ban, tặng không ít đồ ăn vặt, bánh ngọt với cà phê, có vài loại là của nhà hàng cao cấp trong Yến Thành, phải đặt trước mấy ngày mới có, vừa nhìn là biết có fan thổ hào vung tiền như rác.
Tiểu tỷ tỷ quản lý hớn hở quá trời, đợi ở chỗ phòng làm việc sắp xếp, chờ Dung Tự đi ra.
Không bao lâu sau, Dung Tự còn chưa kịp thay bộ quần áo mặc trong phim khi nãy đã bước ra.