“Có hết chứ.” Châu Phó nói, “Để đảm bảo sự riêng tư của minh tinh, thường thì khách sạn ở phim trường đều có lắp chuông cửa video... Thức Thanh? Thức Thanh!”
Trước mắt tối sầm, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng cả lên, Lộ Thức Thanh “hức” một tiếng, vọt vào phòng như chiếc xe lửa tí hon.
Giới giải trí không hay chút nào hết á!
Vẫn nên lui giới thôi !
Nào !
ID gì đây là ID gì đây tôi hỏi cậu đấy?
Giới thì tạm chưa lui được, phim thì vẫn phải quay.
Sáng hôm sau có cảnh quay trong nhà, 5 giờ Lộ Thức Thanh đã bị gọi dậy hóa trang, buồn ngủ muốn xỉu luôn, chỉ có thể cố chống chọi, uống hai ly cà phê mới tỉnh táo được.
Châu Phó ngồi cạnh nói chuyện với Lộ Thức Thanh, thấy cậu ủ rũ, mắt dại ra thì hỏi: “Không cần học thoại à?”
Lộ Thức Thanh phản ứng chậm mấy nhịp mới đưa kịch bản phần lời thoại hôm nay cho anh ta xem.
Châu Phó thò đầu qua nhìn.
Ồ, cả ngày cũng chỉ có một từ.
Kiếm linh trong phim bị phong ấn đã rất nhiều năm, ngay cả đi bộ còn không biết huống hồ là nói chuyện. Dù rằng cả ngày hôm nay đều có phần diễn của Lộ Thức Thanh, nhưng đa số thời gian cậu đều làm phông nền cho nữ chính.
Châu Phó thầm oán.
Tạ tổng cũng thật là, diễn xuất của Lộ Thức Thanh tốt như vậy lại chỉ để cậu nhận vai nam tuyến 18, còn không phải là phí của trời sao?
Lộ Thức Thanh hóa trang xong thì lên xe tới phim trường.
Nhân viên công tác dậy còn sớm hơn, đã dựng bối cảnh cảnh quay trong phòng mới xong. Đạo diễn Triệu đang chửi ầm trời cho người cho máy quay vào đúng chỗ, liếc thấy Lộ Thức Thanh đi với thì thu cái vẻ nóng nảy lại ngay, cười nói với cậu: “Tiểu Lộ tới rồi.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Cậu chẳng ư hử gì, tư thái rất đỗi kiêu ngạo, chắc đạo diễn Triệu đã nắm rõ tính cách cậu nên cũng không giận.
Ông ta gọi Giang Vọng Chi sang, thái độ ôn hòa như mưa xuân tưới tắm vạn vật.
“Tiểu Lộ nè, cảnh hôm nay cháu cứ đi theo Vọng Chi là được.”
Phân cảnh đơn hôm nay toàn nữ chính bận tới bận lui, kiếm linh như cái đuôi nhỏ theo nàng chạy khắp chốn, cái chính là không có cảnh quan trọng, đến cả cảnh quay đặc tả cũng không có, chỉ góp cho có mặt. Lộ Thức Thanh nhìn kịch bản cả ngày trời rồi nghiêm túc gật đầu.
Ngoài mặt Giang Vọng Chi nở nụ cười thản nhiên, chuẩn tư thái tiền bối, lòng lại nện thịch một tiếng.
Không xong, đóa hoa trên núi cao thật sự có chút thật thà lại dễ thương.
“Cửu Trùng truyện” là phim huyền huyễn sảng kịch đại nữ chủ, các nhân vật đều có nét đặc sắc riêng, diễn viên non nửa giới giải trí đều đến sắm một vai.
Cảnh đầu tiên đã bố trí xong, là cảnh nữ chính dưỡng thương, tiếp đón bạn bè mình ở phòng khách trong sân viện.
Giang Vọng Chi hóa trang thành vẻ yếu ớt bệnh tật, khoác quần áo rộng rãi nhẹ nhàng ngồi trên ghế dựa.
Mấy nam phụ ngồi quanh đấy, cùng nhau thương lượng việc nữ chính Tần Sơ bị người vu hại và chuyện trong ma tộc có kẻ nội ứng ngoại hợp.
Ngay sau tiếng dập bảng của thư ký trường quay, Giang Vọng Chi vào trạng thái, yếu ớt ho mấy tiếng: “... Ma tu ở chỗ lịch luyện muội từng gặp chỉ có một, nửa câu còn chẳng nói cùng huống chi là đàm phán?”
Chỉ là vừa nói xong câu đầu tiên, nam phụ phía đối diện còn chưa kịp tiếp lời thì chợt cảm giác được Giang Vọng.
Chi đột ngột mở to hai mắt.
Đạo diễn Triệu: “Dừng dừng dừng! Giang Vọng Chi, cô thấy ma hả?”
Giang Vọng Chi có miệng cũng khó mà giải bày, chỉ lắp bắp nhìn Lộ Thức Thanh đang ngồi bên chân mình:
“Không, không phải, cậu ấy... cậu ấy...”
Cậu ấy lại chọc vào tay cháu!
Kịch bản không có đoạn này mà!
Lộ Thức Thanh nghi hoặc nhìn cô.
Kiếm linh vẫn mặc y phục trắng, vết máu đã được gột rửa, mái tóc dài kéo xuống sàn phủ trên từng lớp quần áo, tựa như đóa dạ quỳnh xinh đẹp đương nở rộ.
Hắn như chú mèo ngoan ngoãn ngồi dưới đất, bàn tay lạnh căm cứ tò mò mà chọc vào ngón tay Giang Vọng Chi rũ xuống bên cạnh.
Giang Vọng Chi hắng giọng, ra dấu với đạo diễn Triệu.
Thư ký trường quay dập bảng lần hai.
Kiếm linh là một thanh kiếm, hiếu kỳ nhất là bàn tay vẫn luôn nắm lấy thân kiếm.
Giang Vọng Chi đang thương lượng chuyện ma tộc nằm vùng, Lộ Thức Thanh ngồi không ra dáng ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, cả người như không xương, dựa vào chân Tần Sơ.
Hắn nghe cũng có hiểu gì đâu, nói cũng chẳng nói được, chỉ có thể lười biếng đùa nghịch bàn tay của Giang Vọng Chi.
Giang Vọng Chi đã nói hết mấy câu thoại, khi nam phụ phía đối diện đang nói, cô lười nhác liếc nhìn xuống dưới chân, bàn tay bị chọc suốt đổi khách thành chủ, tùy ý gãi nhẹ dưới cằm Lộ Thức Thanh như trêu một chú mèo vậy.