“Không dễ gì mới kiếm chú mình làm thẻ công tác chuồn vào đây được, xem ra hôm nay không chụp được ảnh của Vọng Chi rồi.”
“Chụp đại người khác cũng được.”
Hai người đứng ở một góc không ai nhìn tới thương lượng với với nhau, bất chợt có một người “a” lên: “Đó không phải là Dung Tự sao?!"
Giơ điện thoại lên ngay.
Phóng to camera điện thoại lên gấp mấy lần, quả nhiên là Dung Tự.
Hai người lập tức hí hửng ấn màn hình chụp tách tách liên tục.
Một người trong đấy đổi sang chế độ quay video, quay hết mấy giây thì đột nhiên hít ngược hơi lạnh.
Trong màn hình, Dung Tự cười mỉm, hắn cúi người giơ tay ra như muốn chạm vào thứ gì đấy, người đang ngồi chỉ thấy được góc nghiêng, người ấy chợt đưa hai tay ra, dịu dàng nắm lấy tay Dung Tự…
Vừa khẽ khàng lại mờ ám.
Thanh trường: Giải tán hết toàn bộ người có mặt ở đó, thường chỉ còn lại diễn viên, đạo diễn và một vài nhân viên để quay chụp cảnh phim đặc biệt nào đó, ở đây là giải tán diện rộng, tránh khách du lịch lọt vào máy quay
Ra vòng /Thoát (xuất, khác với thoát - bỏ, rời khỏi) vòng/: Thoát khỏi phạm vi vòng fans, nhiều người biết tới ngoài fan hâm mộ của diễn viên
NG: Cảnh quay không đạt
Tôi hựn tôi hựn tôi hựn hựn trời hựn đất hựn hot search!
Nửa tháng này, cảnh diễn của Lộ Thức Thanh với Giang Vọng Chi là nhiều nhất.
Trong phim, Giang Vọng Chi thích lấy tay trêu Lộ Thức Thanh dẫn tới việc cậu sinh ra phản xạ có điều kiện, hễ thấy có người đưa tay về phía mình thì sẽ nắm lấy rồi dán mặt vào đấy.
Bình thường Lộ Thức Thanh còn ghìm lại được, nhưng lần này cậu còn chưa thoát diễn, đầu óc ngơ ngác, thuận theo bản năng khẽ khàng dụi gương mặt tái nhợt của mình vào mu bàn tay ấm nóng ngay trước mặt.
Dung Tự như thể bị bỏng, cánh tay run rẩy kịch liệt.
Lộ Thức Thanh ngồi trên chiếc ghế dựa, cậu ngước mặt lên nhìn người đối diện, ánh mắt trìu mến trong veo... Trong phim, cậu luôn nhìn chủ nhân mình bằng ánh mắt này, muốn để nàng vuốt ve đầu mình.
Hầu kết của Dung Tự trượt lên xuống mấy lần, không rõ vì sao, thế mà hắn chẳng rút tay lại ngay.
Châu Phó cầm bình giữ nhiệt đi tới, vừa vặn trông thấy một màn này, mặt mày tái xanh tái mét.
Anh vội vàng sải bước chạy tới, nhanh chóng bắt lấy bàn tay Dung Tự từ trong “ma trảo” của Lộ Thức Thanh, lắc lên lắc xuống mấy cái, cười gượng: “Nghe nói Dung lão sư đóng máy rồi nhỉ, chúc mừng chúc mừng, trời lạnh như vậy, uống chút nước ấm nhé.”
Nói xong thì nhét ly giữ nhiệt vào tay Dung Tự.
Lúc này Dung Tự mới tỉnh lại, lặng lẽ quệt vào mu bàn tay mình.
Nhìn ra Châu Phó đang giảng hòa, Dung Tự cũng mỉm cười nhận chiếc ly.
Lộ Thức Thanh lại ngồi xuống, tiếp tục đờ đẫn.
Dung Tự vừa uống nước vừa hỏi Châu Phó: “Ban đêm các anh còn cảnh quay không?”
“Hết rồi, hết cảnh quay ngày mai nữa là Lộ Thức Thanh có thể đóng máy.” Châu Phó cứ thấy là lạ, hình như Dung Tự có vẻ thân quen hơi quá đà rồi đấy. Người cũng đã đóng máy, sao còn rảnh rỗi đến đoàn phim khác nhỉ, mưu đồ gì đấy.
Còn dùng ly của Lộ Thức Thanh, uống nước của Lộ Thức Thanh.
Bỏ mọe.
Châu Phó giật mình tỉnh ra.
Lộ Thức Thanh hơi mắc chứng ưa sạch sẽ, thường thì đồ người khác từng chạm vào cậu sẽ không dùng tới nữa.
Châu Phó vẫn luôn liếc nhìn chiếc ly giữ nhiệt.
Dung Tự không phát hiện ra dị thường, uống hết nửa ly sau đó tiện tay để đấy, đưa ra ảnh chụp màn hình mã QR kết bạn wechat trên di động: “Đây là tài khoản wechat của đạo diễn Lý, anh thêm ông ấy đi.”
Châu Phó sửng sốt: “Đạo diễn Lý?”
“Ừm, hiện tại thì “Trường An Ý” vẫn còn đang trong giai đoạn casting.” Dung Tự nói, “Lộ lão sư diễn xuất không tệ, nếu thấy hứng thú thì có thể liên hệ đạo diễn Lý đi thử vai."
Châu Phó cả kinh.
Đã nhiều năm Dung Tự không quay phim cổ trang nữa. “Đỗ Phương Khê” hắn diễn hồi 5 6 năm trước, cái hồi mà hắn hãy còn ngây ngô ấy, đến giờ vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng biết bao người.
Bạch nguyệt quang: Thường chỉ người mình luôn vấn vương, mối tình đầu từ thuở niên thiếu mà chẳng có được
Trước mắt, “Trường An Ý” đã định nam chính là Dung Tự,
nam hai là Đậu Trạc, hai diễn viên thực lực cộng thêm đạo diễn Lý quả là kẻ mạnh bắt tay nhau, là chế tác lớn hơn hẳn “Cửu Trùng truyện”.
Khoảng thời gian trước, Châu Phó còn đang cho Lộ Thức Thanh xem kịch bản “Trường An Ý”, nghĩ xem liệu có tìm được cơ hội đi thứ vai không, không ngờ Dung Tự đã trực tiếp đưa cho cành Oliu.
Chớp mắt Châu Phó đã vứt cái suy nghĩ “rảnh rỗi không gì làm thì chạy tới đây” lên tận chín tầng mây, cảm thấy con người Dung Tự tốt thật, sốt sắng lấy di động ra quét mã phương thức liên hệ của đạo diễn Lý.
“Lần này thật sự phiền Dung lão sư quá.”
Dung Tự thuận miệng đáp: “Khách sáo rồi.”
Hai người trò chuyện lại qua, rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng tỉnh táo trở lại, bối rối ngẩng đầu lên nhìn quanh quất.