Đừng Học Thói Xấu

Chương 18 :

Trước tiên ra tay với nam phụ gọi là uy hϊếp tí, dù sau tin hắc cũng cả đống.

Châu Phó không tỏ vẻ gì, chỉ là quyết định phải đại sát tứ phương.

Lộ Thức Thanh còn đang chọt điện thoại, thấy Châu Phó quay lại mới thở phào: “Chu ca."

Châu Phó không bày ra mặt trái cảm xúc của mình trước mặt Lộ Thức Thanh, anh mỉm cười, thoải mái tự nhiên nói: “Không sao, giải quyết ổn rồi.”

Tạ Hành Lan cho anh đủ quyền hạn, chỉ cần không để Lộ Thức Thanh chịu thiệt thì dùng chiêu tổn hại nào cũng được cả.

Nếu buổi chiều Lộ Thức Thanh không quay được, thế cái đoàn phim này cũng khỏi quay nữa.

Lộ Thức Thanh còn tưởng đã giải quyết thật rồi, đôi mắt lộ ra ánh sáng sùng bái nhìn Châu Phó, chỉ thấy anh ta thật giỏi, chỉ mấy câu mà đã dẹp yên mọi chuyện, còn không cãi nhau nữa cơ.

Châu Phó cười với cậu: “Ngoan, đi chơi di động đi.”

Lộ Thức Thanh gật đầu, tiếp tục lướt siêu thoại.

Cậu đã tìm ra lịch gần đây của Dung Tự trong siêu thoại của hắn. Hiện tại Dung Tự đang quay một bộ phim dân quốc ở phim trường, chắc cuối tháng sẽ đóng máy.

Hội hậu viện có vẻ sẽ đến tham ban, cậu có thể sắp xếp xe tiếp ứng đưa đồ sang.

Tại quần thể kiến trúc thời dân quốc cách đó mấy km.

Con phố rộng lớn đều đã giải tán, đạo diễn vừa quay xong cảnh đấu súng. Nhân viên đoàn làm phim đang tất bật bố trí cho cảnh quay sau.

Dung Tự ngồi trên ghế uống nước, bộ tây trang mang phong cách thời dân quốc trên người loang lổ máu, mắt kính gọng viền vàng vỡ hết một nửa do cảnh lăn lộn khi nãy, hóa trang đang tô vẽ lại vết thương trên thái dương và gò má hắn.

Nhóm diễn viên quần chúng bên cạnh líu ríu chuyện trò.

“... Cậu ta không phải người mới Truyền thông Tinh Trần đang tận lực nâng đỡ à? Đạo diễn còn dám không nể mặt cậu ta tới vậy sao?”

“Lại chả, nghe nói đáng ra cảnh đó quay hôm qua rồi, thế mà bắt cậu ta đợi cả chiều, sáng này lại kiếm lí do lấp liếʍ cho qua, tôi thấy á buổi chiều cũng màu vậy rồi.”

Lòng Dung Tự khẽ động: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Hóa trang đang vẽ vết thương lên khuôn mặt ngũ quan sắc nét, lòng thầm kêu au áu, nghe hỏi thế cũng nghiêng đầu nghe đầy tai, thuận miệng đáp: “Đoàn phim “Cửu Trùng truyện” kế bên có một một người bị ăn bơ hai ngày không cho quay, nghe đâu để thị uy.”

Hóa trang chợt nhớ tới hot search mấy hôm trước, lập tức do dự không biết có nên nói tên không, mất công Dung Tự lại xấu hổ.

Dung Tự: “Ai?”

Hóa trang hắng giọng: “Lộ, Lộ Thức Thanh.”

Dung Tự tốt tính, người cũng hài hước dí dỏm, nhân duyên trong đoàn phim tốt cực kỳ, ai cũng có thể nói dăm ba câu.

Song hóa trang biết hắn không phải kẻ ưa hóng chuyện, lần này lại bất chợt đặt câu hỏi, cũng có chút mới lạ.

Bàn tay Dung Tự đang gõ trên tay vịn của chiếc ghế dựa khựng lại.

Lộ Thức Thanh bị ngó lơ hai hôm rồi?

Ai bị sắc đẹp mê hoặc bạn không nói tôi cũng không nói đâu.

Ánh nắng đầu thu sáng trong.

Cơm nước xong, Châu Phó mua ly cà phê nóng nhét cho Lộ Thức Thanh. Nhìn thời gian, phát hiện còn chưa đầy 30 phút nữa là đến 3 giờ, Châu Phó cười lạnh, trông như bom khoai tây tùy thời sẽ phát nổ.

Lộ Thức Thanh vẫn không biết gì cả, cậu ôm ly cà phê, lại nghĩ đến cảnh con sông quê hôm qua, vành tai ửng đỏ.

Châu Phó mở điện thoại ra, đưa mấy kịch bản mình tìm được, huơ huơ cho Lộ Thức Thanh xem: “Nghe nói cuối năm đạo diễn Lý khai máy bộ chính kịch quyền mưu cung đình, toàn tên tuổi lớn tập trung, chế tác lớn, cậu xem kịch bản thế nào."

Lộ Thức Thanh không hiểu: “Không quay bộ này nữa à?”

“Quay chứ.” Châu Phó cười đáp, “Không phải giờ chúng ta đang chờ quay à?”

Chỉ là có quay được hay không phải xem vận may của đạo diễn này đã.

Vừa quay xong một cảnh, đạo diễn đang cầm quạt quạt chút gió thì bất chợt nghe tiếng ồn truyền tới cách đấy không xa.

Phó đạo diễn nhanh chóng chạy sang: “Đạo diễn Triệu, Dung Tự tới.”

Đạo diễn Triệu sửng sốt. Giới giải trí nói lớn không lớn, tin tức linh thông, ai cũng biết Dung Tự đang quay phim mới ở trường quay phim gần đấy. Chỉ là bộ phim đấy đã sắp đóng máy, sao Dung Tự lại đến đây?

Dung Tự không sợ lạnh, thời tiết mười mấy độ vẫn bận sơ mi mỏng, quần tây đen đi bộ tới, khuỷu tay áo kéo lên, trên đó còn dán miếng băng cá nhân in ảnh hoạt hình, không mấy thích hợp với hình tượng quyến rũ của hắn.

Hắn như đóa hoa giao tế, đi thẳng tới đây, dọc đường chào hỏi suốt.

Mấy năm trước Dung Tự hợp tác một bộ phim với đạo diễn Triệu, cả quá trình hợp tác vui vẻ. Đạo diễn Triệu hòa hoãn lại, đứng dậy chào người.

Nhân viên đoàn phim cố ý có, vô tình có, đều vây đến, muốn ngắm Dung Tự ở khoảng cách gần.

Lộ Thức Thanh không ngờ Dung Tự lại đột nhiên ghé sang đây, ngẩn ra thật lâu mới bừng tỉnh.

Cậu cũng muốn nhìn nhưng lại không có gan sà vào chỗ đông người, chỉ có thể ngồi đấy thò đầu lé mắt nhìn qua kẽ hở đám đông.