Đừng Học Thói Xấu

Chương 17 :

Lộ Thức Thanh vẫn không buông ra: “Đừng tức giận... đừng cãi nhau.”

Châu Phó nhớ Tạ Hành Lan có dặn mình, đừng xung đột với người khác trước mặt Lộ Thức Thanh, thế là anh lộ ra nụ cười hiền hòa thiện lương: “Đều là người có mặt mũi, ai lại cãi nhau chứ. Anh với người ta là giao lưu thân mật.”

“Vậy anh về lẹ lẹ nha.”

Có được câu trả lời chắc chắn, Lộ Thức Thanh lưu luyến buông tay ra.

Châu Phó không phải kẻ dễ bắt nạt như Lộ Thức Thanh, sẽ ngậm bồ hòn để khỏi phải giao lưu, xưa nay anh cãi nhau đều là thiên hạ vô địch, đấy cũng là nguyên nhân công ty sắp xếp giao Lộ Thức Thanh cho anh.

Tổng đạo diễn của đoàn làm phim đang ngồi sau màn hình quay phim xem hiệu quả một cảnh quay.

Châu Phó làm đúng như đã nói với Lộ Thức Thanh, sau khi đi qua xem màn hình quay phim thì thái độ rất thân thiện.

“Cảnh này quay ý cảnh đủ đầy. Quả không hổ là đạo diễn Triệu, phim truyền hình cũng có thể quay được cảm giác cao cấp như phim điện ảnh.”

Đạo diễn Triệu đã liếc thấy anh đi sang từ lâu, vốn định vờ như không thấy, nhưng Châu Phó đã nói vậy, ông cũng hết cách giả chết được nữa, chỉ đành quay đầu lại, nở nụ cười.

“Đó là công của nữ chính, diễn xuất 10 điểm mới cho ra hiệu quả tuyệt đối.”

Châu Phó nhỉ thầm thằng cháu này đang nói cạnh mình đây mà.

Anh ta cười như không cười: “Đúng nha, dàn dựng bối cảnh như vậy, không hổ là đập tiền quay phim, nếu giống mấy webdrama không đầu tư thì e là cảnh phim giáng cấp lớn đấy.”

Đạo diễn Triệu cười mỉm, nhủ thầm à thằng cháu này đang nói khóe mình.

Nếu là phim bình thường, đạo diễn Triệu có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng ông ta gần như đã dốc hết toàn bộ gia tài ra mới có thể nắm được đại ip “Cửu Trùng truyện”, không muốn miếng phân chuột làm hỏng cả nồi cháo.

Hai thằng cháu cứ cạnh khóe nhau.

Đạo diễn Triệu không muốn nhiều lời với Châu Phó, khóe mắt liếc sang phó đạo diễn bên cạnh.

Phó đạo diễn kêu khổ không thôi, chỉ có thể căng da đầu đi sang: “Ài anh Châu, vừa mới định tìm anh nè, hôm nay ánh sáng không tốt lắm, chắc phải để Lộ lão sư đợi sang buổi chiều rồi.”

Châu Phó lạnh lùng nhìn phó đạo diễn, tạm thời nhịn cơn giận: “Buổi chiều chứ gì, mấy giờ thế, thông báo giờ giấc của chúng ta còn chuẩn không thế?”

Phó đạo diễn lau mồ hôi: “Hai ba giờ gì ấy, có thể trễ hơn nữa.”

Thời gian nước đôi.

Châu Phó thầm cười lạnh, truy hỏi tới cùng: “Trễ là tới khi nào?"

Phó đạo diễn khó xử: “Cái này...”

Đạo diễn Triệu lạnh lùng: “Quay cảnh ngoài trời phải nhìn mặt mũi ông trời ăn cơm chứ không phải nhìn mặt mũi ai.

Nếu Lộ lão sư cảm thấy không chờ nổi thì 3 4 giờ quay lại cũng được.”

Châu Phó sầm mặt.

Minh tinh tuyến 1 của Truyền thông Tinh Trần, 10 thì có đến 8 người do Châu Phó nâng, chỉ là mới ẩn cư chốn hậu đài 2 3 năm thì đã có người dám chỉ vào mũi mình mà mắng rồi cơ đấy.

Châu Phó nhìn đạo diễn Triệu, không hiểu sao chợt bật cười: “Đạo diễn Triệu nói đúng lắm, phim nay phải nhẫn nại. Nghệ nhân nhà tôi chờ cũng chả làm sao, chỉ hi vọng mấy cảnh sau đạo diễn Triệu cũng có thể dựa ông trời ăn cơm, thuận lợi lên lên sóng.”

Nói xong thì quay người đi.

Phó đạo diễn nghẹn hồi lâu, cuối cùng vẫn không dằn lòng được, khuyên nhủ đạo diễn: “Người ta cũng vào đoàn rồi anh còn làm trò này. Tôi thấy Lộ Thức Thanh đó lai lịch không nhỏ, nhiều năm rồi Châu Phó không dẫn người mới, bây giờ lúc nào cũng kè kè theo cậu ta, đợi có nửa giờ còn bảo vệ tới vậy. Nếu thật sự đắc tội với Tạ tổng...”

“Nếu Tạ Hành Lan thật sự coi trọng thì sẽ không để cậu ta diễn vai tuyến 18.” Đạo diễn Triệu cười hừ, “Lơ thêm ngày nữa rồi hãy nói sau, miễn cho người ta lại nghĩ phim của tôi tùy tiện cũng được diễn.”

Song phó đạo diễn lại là người biết thời biết thế, càng nghĩ càng thấy câu nọ của Châu Phó làm người ta sợ run, dè đặt nhắc nhở.

“Nhưng Châu Phó nổi danh lòng dạ độc địa, điên lắm đấy. Mấy năm trước có đạo diễn làm nghệ nhân dưới tay anh ta xấu mặt, anh ta hủy hợp đồng xách người đi thẳng.

Ngày hôm sau nam chính phim đấy bị khui tin mua răm kéo theo bộ phim quay mấy tháng thành đồ bỏ.”

Cũng vì sự kiện đó, sau khi Châu Phó lùi về hậu đài, mấy năm đều không dẫn dắt người mới.

Đạo diễn Triệu cau mày: “Bộ phim này Tạ Hành Lan cũng có đầu tư, Châu Phó không có gan đâu đi đập cửa tiệm của ông chủ nhà mình.”

Phó đạo diễn nói với ông ta như nước đổ lá khoai, bất đắc dĩ đành thở dài.

Lỡ đâu Châu Phó thật sự dám ngọc nát đá tan thì sao...

Châu Phó lạnh mặt quay về, lòng đang gõ bàn tính tính xem nên chỉnh đạo diễn này thế nào.

Nếu giống thủ đoạn xử lý nam chính năm đó thì có hơi vội vã. Vì chuyện đó mà Châu Phó tứ bề thọ địch, lần này phải từ từ, không thể gây thù chuốc oán cho Lộ Thức Thanh được.