Lộ Thức Thanh ngẩn người.
Tư thái tản mạn, giọng điệu lơ đễnh.
“Hử? Đã nói rồi em về trước, chị xong việc rồi hãy tới... Shhh, vết thương nhỏ đó mà còn phải đi bệnh viện á? Lái xe tới bệnh viện vết thương cũng lành rồi... rắc rối. Thẻ phòng? Thẻ phòng gì? ... À, chị kêu Tiểu Trần đưa qua đi, em bên 1502 chờ, từ từ tới, không gấp.”
Lộ Thức Thanh còn đang trơ mắt nhìn vết thương trên tay Dung Tự, nghe hắn nói tiếng được tiếng chăng, nhưng rất nhanh cậu đã ý thức được có gì đấy sai sai.
Đợi đã.
Đợi ở đâu cơ?
1502, không phải số phòng của cậu à?!
Rất nhanh đã nói xong, Dung Tự cúp điện thoại. Nghênh đón ánh mắt hãi hùng của Lộ Thức Thanh, đôi mắt hẹp dài phía dưới chiếc kính không gọng khẽ cong lên, giọng Dung Tự quyến rũ êm tai.
... Song lời nói ra lại như ác ma thì thầm.
“Lộ lão sư, thẻ phòng của tôi bên chỗ trợ lý, lát nữa mới đưa sang, tôi có thể sang phòng cậu chờ một lát được không?”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cả người Lộ Thức Thanh viết không không không không không!
Chỉ là tầm mắt sợ hãi của cậu rơi vào vết thương rỉ máu trên cánh tay Dung Tự, ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên một chữ “được” vọt ra.
Chờ đến lúc Lộ Thức Thanh tỉnh táo trở lại, Dung Tự đã vào phòng.
Lộ Thức Thanh: “!!!”
Tầng penthouse sang trọng của khách sạn ở phim trường chỉ có 6 gian, thường chỉ tiếp đãi khách quý, rộng lớn xa xỉ, vào ở cực kỳ thoải mái.
Đương nhiên đoàn phim “Cửu Trọng truyện” không dư tiền cho nam tuyến 18 như Lộ Thức Thanh vào ở phòng sang chảnh như vậy, là Châu Phó dùng tên của Tạ Hành Lan mới đặt được.
Kể từ khi trông thấy Dung Tự, tim Lộ Thức Thanh đã đập trên 120 nhịp/ phút và không có dấu hiệu hạ xuống. Lộ Thức Thanh luống cuống không biết phải nhét tay chân đi đâu, ngơ ngác để đồ ăn lên bàn, tự dưng sinh ra hứng thú tột độ với chai nước khoáng kế bên, cứ đẩy nhẹ vào nó suốt.
Kíu bé kíu bé.
Không phải Châu Phó nói tới ngay sao? Sao còn chưa tới?
Dung Dạn Dĩ không thiếu nhất chính là đề tài nói chuyện, liếc mắt thấy quyển kịch bản bày ra trên bàn thì bắt đầu: “Kịch bản “Cửu Trùng truyện” không tệ, Lộ lão sư diễn nhân vật nào vậy?”
Lộ Thức Thanh nuốt cái ực, lòng lại ủ mầm nửa ngày mới khô khốc cầm kịch bản lên cho hắn xem, khẽ trả lời: “Kiếm linh."
Kiếm linh trong “Cửu Trùng truyện” tên gọi Bất Hối, đất diễn khoảng 10 cảnh không tới, là bình hoa mặt lạnh đúng chuẩn, không cần biểu cảm gì, rất phù hợp với một Lộ Thức Thanh bi quan chán đời.
Lúc đưa kịch bản đến, Châu Phó cũng cẩn thận đọc thử, không cảm thấy nhân vật này cần phân tích tinh thần nội tâm làm gì, chỉ là công cụ tốt thí nữ chính dùng để dọa, ra sân chỉ cần gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ, đẹp đẹp đẹp.
Sau cùng vì nữ chính mà chết, hồn phi phách tán.
Dung Tự nhận kịch bản, tùy ý lật một chút, có hơi bất ngờ.
Trong “Cửu Trùng truyện”, hầu như nhân vật phụ quan trọng nào cũng đều có fanart, fanfic của độc giả, trừ mỗi kiếm linh này.
Quả thật Lộ Thức Thanh chỉ cần trưng bộ mặt không cảm xúc ra là đã có thể diễn vai này, thế nhưng trên kịch bản lại viết phân tích nhân vật bằng thể chữ xinh đẹp, viết chi chít, còn nhiều hơn cả chữ trong kịch bản.
Rất nghiêm túc.
Còn rất đáng yêu nữa cơ.
Dung Tự đang định cất lời thì cửa vang lên. Hắn “chậc” một tiếng rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Trợ lý Tiểu Trần đứng ở bên ngoài, mệt muốn xỉu, tay cầm thẻ phòng giơ lên thở không ra hơi, nói như tranh công giành cán: “Dung, Dung Dung ca, thẻ, thẻ phòng...”
Dung Tự cầm thẻ phòng, nói sâu xa: “Đã kêu cậu đi từ từ, sao nhanh thế?”
Còn chưa được 5 phút, ngồi còn chưa nóng chỗ đây.
Tiểu Trần nở nụ cười chất phác: “Không thể để anh Dung ăn nằm đầu đường xó chợ được, em phải ra roi thúc ngựa chạy nhanh đến đấy!”
Dung Tự không ư hử gì.
Lộ Thức Thanh nom như trông thấy ánh bình minh, hai mắt ngóng trông nhìn Dung Tự.
Dung Tự xoay người lại, dường như có vẻ còn chưa đã ghiền: “Cám ơn Lộ lão sư cho tôi ở nhờ, hôm khác mời cậu dùng bữa nhé.”
Lộ Thức Thanh vội vã gật đầu.
Cuối cùng cũng tiễn được Dung Tự đi, Lộ Thức Thanh đâm đầu vào gian phòng còn chưa bật đèn, nằm trên giường kêu gào mấy tiếng trong âm thầm, lăn lộn hết mấy vòng mới giải tỏa được hết cảm xúc kinh hoàng và thích thú xen lẫn vào nhau.
Thế mà Dung Tự lại ghé phòng mình kìa!
Dù rằng thì là mà chỉ nói với hắn có 4 câu, thái độ lại còn lạnh lùng muốn chết.
Nhưng dù gì cũng tốt hơn ngắm trên màn hình rồi!
Tâm tình Lộ Thức Thanh lên voi xuống chó chỉ trong tích tắc, hồi thì vui vẻ duỗi chân, lúc lại ảm đạm mọc nấm trong đầu. Đợi đến khi nhịp tim hoàn toàn khôi phục lại sự ổn định, trước mắt lại hiện ra cảnh vết thương trên khuỷu tay Dung Tự.
Còn đang rỉ máu kìa, nhìn thôi đã thấy đau.
Lộ Thức Thanh đang nghĩ thì cửa phòng vang lên tiếng “tít”, Châu Phó đẩy cửa đi vào.
Lộ Thức Thanh ủ rũ đi ra khỏi phòng: “Sao giờ anh mới đến?"
Trông thì có vẻ tâm tình Châu Phó không được tốt, lạnh lùng nói: “Anh đi tìm nhân viên khác trong đoàn làm phim hỏi thăm tình hình hôm nay.”