Cuối cùng điện thoại cũng sạc đầy pin, cảm giác an toàn lại quay về đúng chỗ.
[Cyan: Sao anh còn chưa tới?]
[AAA Châu sư Phó: Lỡ chút thời gian, sắp tới rồi, quay xong rồi à?]
[Cyan: Chưa nữa, kêu là ban đêm ánh sáng không tốt, để mai quay.]
Châu Phó đỗ xe lại, nhìn thấy tin nhắn đấy thì nhíu mày.
[AAA Châu sư Phó:??? Nguyên cả buổi chiều ánh sáng không tốt luôn hả? Cậu hóa trang ngồi chờ tới tối luôn???]
[Cyan: Ừa á.]
[AAA Châu sư Phó: Ha, đợi anh tới rồi nói tiếp.]
Lộ Thức Thanh không hiểu mấy chuyện này lắm, cậu ngoan ngoãn trả lời một chữ “ồ”, thấy đơn giao hàng hiển thị đã giao, lại đợi 2 phút nữa mới đi chân trần ra cửa xách đồ ăn.
***
Dung Tự quay phim cả ngày, không tẩy trang đã quay về khách sạn.
Hôm nay cảnh đánh đấm rất nhiều, hắn tự mình lăn lộn trong bụi cỏ cả ngày, khuỷu tay bị trầy, để lại vết máu, còn đang đau âm ỉ.
Cơn đau chẳng thể làm người ta vui nỗi, Dung Tự bước ra khỏi thang máy, chân mày khẽ cau lại.
Đi chưa được mấy bước, hắn ngẩng lên nhìn thì thấy ngay cửa một gian phòng ở phía trước, cách hắn mấy bước chân, có một cái đầu thập thò nhô ra, vội nhìn hai bên mấy lượt rồi cúi người xuống móc túi thức ăn ngoài để dưới sàn lên.
Chắc khóe mắt liếc thấy bóng người, người đó thoắt cái muốn rúc về phòng.
Dung Tự nhướng mày, đột nhiên sải bước đi tới, cười tủm tỉm: “Chà, Lộ lão sư, khéo thế.”
Lộ Thức Thanh chỉ thiếu một tẹo nữa thôi là đã rút quân an toàn: “...”
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Tự: Hơi mệt, tùy tiện ăn miếng i nhân bổ sung năng lượng xã giao thôi. [X]
Lộ Thức Thanh: Hở? Hở hở? Hở hở hở????
Bình hoa: Người đẹp nhưng không có năng lực diễn xuất.
Sảng kịch: Phim chủ yếu thỏa mãn cảm xúc của người xem (Tay vàng, vả mặt, một đường thăng cấp, không ai là đối thủ với nhân vật chính)
Tiên hiệp: Có yếu tố phép thuật, tu tiên môn phái Đại nữ chủ: Lấy nữ chính làm nhân vật trung tâm để xây dựng cốt truyện với thời lượng lên hình nhiều
Hậu đài: Chống lưng, quan hệ bối cảnh phía sau
Nữ 9/ Nam 9, Nữ 1/ Nam 1: Nữ chính/ Nam chính
Nữ 8/ Nam 8: Nữ phụ số 1/ Nam phụ số 1
Tôi phải trò chuyện với hết cậu 8 tiếng luôn!
Lộ Thức Thanh hãy còn cúi người, chân mềm oặt suýt quỳ rạp xuống đất.
Dung Dung Dung...
Dung Tự!
Giờ đóng cửa còn kịp không?!
Đương nhiên là không rồiiii.
Dung Tự đã đi tới bằng cái tư thế đáng sợ kiểu “khéo ghê, tôi phải trò chuyện với cậu 8 tiếng luôn”, đối với người sợ giao tiếp mà nói thì còn thấy ghê hơn ác ma giáng thế, lệ quỷ khóa hồn.
Con tim Lộ Thức Thanh nện bình bịch, bàn tay sống chết bám vào cửa, bản năng của người sợ giao tiếp vô thức bảo cậu đóng cửa lại tránh đi. Hiềm nỗi Dung Tự đã tới trước mặt rồi cậu còn kịp đóng nữa.
Dung Tự vừa mở miệng đã biết người dày dạn kinh nghiệm giao tế, thái độ tự nhiên giọng điệu nhẹ nhàng: “Lộ lão sư cũng ở tầng này sao, khéo ghê nha, tôi ở 1501 kế bên."
Lộ Thức Thanh bất an moi tay, ấp ủ lời trong lòng hết mấy lượt mới gượng gạo mở miệng.
“Ừm, khéo thật.”
Dung Tự cụp mắt nhìn phần đồ ăn ngoài đặt dưới chân, hắn giơ tay nhặt lên đưa cho Lộ Thức Thanh, mời mọc tự nhiên lắm.
“Nhà hàng bán thức ngoài này không ngon đâu, đường Cảnh Huy bên cạnh có một tiệm không tệ, cũng khá riêng tư. Tôi đang định thay quần áo ra ngoài ăn cơm, hay Lộ lão sư đi chung nhé?”
Dũng khí “có thể nói vài câu” không dễ gì mới gom đủ nháy mắt bay biến hết, Lộ Thức Thanh lúng búng: “Khỏi, khỏi đi.”
Lộ Thức Thanh cố gắng ghìm lại bàn tay đang run bần bật của mình, khó nhọc nhận đồ ăn ngoài từ tay Dung Tự, bàn chân trần chỉ hận không thể moi cái lỗ trên tấm thảm trải sàn.
Thái độ lạnh lùng như vậy, người bình thường sẽ không có ai nói với cậu đến 3 câu.
Nhưng Dung Tự là phần tử khủng bố xã giao, gặp con chó ven đường cũng có thể kéo lại tâm sự cả nửa giờ, dường như hắn chẳng nhìn ra vẻ lạnh lùng của Lộ Thức Thanh, nhìn cánh tay xách đồ ăn ngoài của cậu thì lại hỏi: “Tay còn đau không?”
Lộ Thức Thanh vội lắc đầu, mặt sắp đỏ luôn tới sau ót.
Cậu mới tắm xong, mái tóc sấy còn ẩm ướt, đồ ngủ mỏng manh khiến cho thân hình gầy gò quá đáng hiện lên rõ ràng hơn. Chắc do đèn hành lang quá đỗi ấm áp chiếu vào, cái vẻ trong trẻo bi quan chán đời tạm thời tan biến, thoạt trông...
Ngoan lắm cơ.
Dung Tự đương định nói thì di động chợt đổ .
Có người gọi điện tới thì ắt hẳn Dung Tự phải về phòng nghe máy.
Thấy mình thoát khỏi một kiếp, Lộ Thức Thanh thở phào trong lòng.
Có vẻ Dung Tự không định về phòng nghe máy, hắn đưa tay ra hiệu Lộ Thức Thanh đợi mình một chút, lách người sang bên nghe điện thoại.
Lộ Thức Thanh: “...”
Dung Tự tựa vào khung cửa, đã qua một ngày, mùi nước hoa quyến rũ ấy tản đi không ít, lúc hắn nhận điện thoại phải gập khuỷu tay lại, làm lộ ra khuỷu tay hãy còn hơi rỉ máu.