Lẽ ra khoảng hai giờ chiều hôm nay có cảnh quay của cậu, nhưng mấy cảnh trước diễn viên phát huy thất thường, làm hỏng cả đạo cụ. Đạo diễn quay liên tiếp mấy cảnh đều không vừa ý, kéo dài đến tận 4 giờ rưỡi.
Điện thoại của Lộ Thức Thanh sắp tự động tắt nguồn, rầu không chịu nỗi.
Phó đạo diễn dè dặt quan sát vẻ mặt cậu, thầm nhủ toi rồi, vội vội vàng vàng tìm đạo diễn còn đang chửi bới rất hăng say.
“Lộ lão sư đã chờ 4 tiếng rồi đó, sắc mặt càng lúc càng tệ, đạo diễn anh coi...”
Cảnh quay hôm nay vẫn luôn không được suôn sẻ, đạo diễn Triệu nghẹn cơn giận không chỗ trút, mất kiên nhẫn nói: “Chờ thì chờ đi, diễn viên có ai không chờ quay... Màn này còn không qua nữa mấy người cuốn gói cút hết cho ông!"
Nam phụ bị chửi nghẹn một bụng, cũng không dám lắm lời, chỉ đành gật đầu nói được.
Phó đạo diễn không nhịn được, vẫn tiếp tục khuyên: “Có nói sao cũng là người của Tinh Trần, chưa chừng chịu ấm ức về người ta lại nói với Tạ tổng...”
Đạo diễn cau mày, ngoái đầu liếc nhìn Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh đang lạnh mặt nhìn cảnh quay này, chợt tiếp xúc với ánh mắt của đạo diễn Triệu thì lạnh lùng dời đi, tiếp tục cúi đầu ngắm di động.
Có vẻ tức giận thật rồi.
Đạo diễn Triệu thấy phiền ghê.
Bình hoa mang tiền vào đoàn làm phim cũng lớn lối quá.
Bình hoa lớn lối Lộ Thức Thanh đang sợ hãi gõ di động cạch cạch.
[Cyan: A a a a di động hết pin rồi! 14%!]
Phối thêm cái meme Cánh cụt sợ tới mức giẫm chân.
Châu Phó nhanh chóng trả lời: [Chết chửa! Nghiêm trọng vãi! Viết thư cho Liên Hiệp Quốc chưa?]
[Cyan: Viết thư rồi mà chưa có phương án giải quyết, em quyết định bước tiếp theo là báo cho Liên Hiệp Toàn Vũ Trụ đòi công bằng.]
Châu Phó: ...
Khóe môi co rút, lần nào Châu Phó cũng có cảm giác Lộ Thức Thanh người thật và Lộ Thức Thanh trên wechat không phải cùng một người.
Nói nhảm lắm thật.
[AAA Châu sư Phó: Ông nội ơi, bên đó mượn cục sạc cái bị phán tử hình liền ha gì?!]
[Cyan: Ít nhất cũng chờ tử hình.]
Châu Phó: ...
[AAA Châu sư Phó: Anh nhớ hôm nay cậu chỉ có một cảnh quay, 2 giờ bắt đầu. Dù cậu có diễn nát đi nữa thì giờ cũng ăn chửi xong rồi, sao giờ còn ở phim trường?]
[Cyan: Một cảnh nổi bật của nữ 9 bị nam phụ làm lỡ, đạo diễn liên hoàn chửi 2 tiếng chưa có chữ nào trùng. Học được rồi. (Mèo con viết lại.gif)]
Châu Phó:
Đừng có cái tốt không học lại đi học cái xấu như vậy chứ!
Lộ Thức Thanh gõ chữ như bay, gồng cái vẻ đóa hoa trên núi cao nói nhảm hết câu này tới câu nọ.
Nháy mắt điện thoại hết pin, màn hình tối om.
Phim còn đang quay, song đợi mãi cũng không đợi được cảnh phim vốn đã xếp cho Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh là kẻ có thể không giao lưu sẽ tuyệt không giao lưu, “cái miệng lắp bên ngoài” lại bị Châu Phó đưa đi mất, cậu chỉ còn nước căng da đầu chờ ở đó.
Đợi tới lúc mặt trời xuống núi cũng chẳng đợi được cảnh quay của mình.
Phó đạo diễn lau mồ hôi lạnh đi qua, xấu hổ nói: “Lộ lão sư, thật ngại quá, cảnh của cậu là quay ngoài trời, ban ngày mới quay được. Trời cũng đã tối rồi, chỉ có thể đợi ngày mai.”
Nhân viên công tác của đoàn làm phim đã bắt đầu chuẩn bị bố trí cảnh quay đêm tiếp theo, đạo diễn Triệu cũng đang bận, chỉ có thể đẩy phó đạo diễn sang nghe chửi.
Nếu là diễn viên tầm thường nhỏ bé ngồi đấy ăn bơ thì cứ ăn bơ thôi, có người hóa trang chờ nguyên ngày còn chẳng dám nói năng gì, hiềm nỗi Lộ Thức Thanh có quan hệ không thường với Tiểu Tạ tổng của Truyền thông Tinh Trần, đến cả Dung Tự bị mất mặt còn phải phối hợp nói đỡ cho, có thể thấy hậu đài cứng đến đâu.
Phó đạo diễn đã chuẩn bị tinh thần nghe chửi, đi sang đấy, vừa định mở miệng, quả nhiên thấy sắc mặt Lộ Thức Thanh rất khó coi, nhìn như thể không nhịn được, sắp sửa trào phúng một phen.
Phó đạo diễn căng da đầu chờ bị làm khó.
Lộ Thức Thanh: “Không sao.”
Phó đạo diễn: “?”
Phó đạo diễn đợi nữa lại chẳng thấy Lộ Thức Thanh nói năng gì, ngạc nhiên nhìn cậu.
Lộ Thức Thanh đứng dậy sửa sang quần áo nhăn nhúm, đồng tử nhạt màu lặng yên lại lạnh lùng nhìn phó đạo diễn, tựa hồ đang có điều khó hiểu.
Phó đạo diễn như sực tỉnh cơn mê, đon đả với Lộ Thức Thanh: “Vậy để tôi kêu người đưa cậu về khách sạn.”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Trông Lộ Thức Thanh chẳng có vẻ gì là oán giận cả, phó đạo diễn mới thở phào một hơi.
Lộ Thức Thanh này... hình như cũng không khó ở chung như lời đồn.
Bầu trời dần tối, Lộ Thức Thanh về khách sạn, tẩy trang xong cũng đã 7 giờ.
Đói đến độ bụng sôi ọc ọc, chết nổi một người lại không muốn ra ngoài ăn, thế là sau khi về khách sạn, Lộ Thức Thanh gọi đồ ăn, phía sau địa chỉ còn nhắn một dòng “Đừng gọi điện thoại đừng gõ cửa, để trước cửa là được!!!”.