Lộ Thức Thanh không hiểu mô tê gì: “Tình hình gì?”
“Cái chuyện cậu bị cố ý làm lơ cả buổi chiều đã đồn khắp đoàn phim rồi, người ta đều đang cô lập cậu đấy!” Châu Phó tức muốn thăng thiên, “Sao cậu không nói cho anh biết cha đạo diễn đó lén chơi xỏ cậu hả?!”
Ban ngày nhắn tin wechat còn vô tri cười hềnh hệch nữa CƠ.
Lộ Thức Thanh không tin: “Cố ý làm lơ em đi á?”
Cô lập?
Cái gì vầy nè?
Đầu Châu Phó ong ong: “Minh tinh khác mang tiền vào đoàn làm phim, đạo diễn nào dám làm lơ như vậy? Huống chi sau lưng cậu còn cả một Truyền thông Tinh Trần nữa chứ. Bắt cậu chờ một tiếng đồng hồ thì cậu phải tức lên!”
Châu Phó lăn lộn giới giải trí đã nhiều năm, tất nhiên cũng biết nước ở cái giới này có bao sâu, nhưng anh không ngờ gã đạo diễn này mặt ra cầm vốn đầu tư, sau khi vào đoàn lại coi thường Lộ Thức Thanh.
Đúng là chú khi ni mi khi khác.
Chú khi ni mi khi khác: Lúc cần thì đối xử thân thiết, lúc không cần thì tỏ vẻ khinh bỉ.
Anh từng dẫn bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng, chưa bao giờ bị mất mặt tới vậy.
Lộ Thức Thanh lại thấy chẳng có gì to tát.
Dù sao cậu cũng có hoạt động khác đâu, rảnh thì rảnh vậy thôi.
Thêm nữa, đoàn làm phim cô lập á?
Đó gọi là săn sóc, miễn cho cậu khỏi cơn phiền não mang tên xã giao.
Cả đoàn làm phim toàn người tốt không á.
“Mai anh vô đoàn phim chung cậu.” Châu Phó tựa chiến thần “bao năm chinh chiến, quay về lại thấy con gái mình ở trong cái ổ chó”, hận không thể xách đao ra chém, đại sát tứ phương. Châu Phó lạnh tanh mặt mày nói: “Gã đạo diễn đó mà còn dám lờ cậu nữa là anh không khách sáo đâu.”
Đã nhiều năm không dẫn người mới, còn không ra uy nữa đứa khác nó lại tưởng mình quy y cửa phật, tốt tính tới nỗi nghệ sĩ dưới trướng bị bắt nạt mà còn nhịn được, nuốt cục tức trở vào đấy.
Lộ Thức Thanh “à” một tiếng.
Châu Phó nhìn cái gương mặt phản diện sầu đời nhưng tính vô hại lại còn “ngốc bạch ngọt” của cậu thì đau đầu muốn chết, nhưng anh cũng không cách nào ép cậu cứng rắn được, đành phải tự mình nhọc lòng hơn.
“Ăn tối chưa?”
Bấy giờ Lộ Thức Thanh mới nhớ ra đồ ăn ngoài của mình.
Mở túi ra nhìn, cơm canh bên trong đổ cả ra túi.
Châu Phó thở dài: “Anh ra ngoài mua cho cậu, muốn ăn gì?”
Lộ Thức Thanh kén ăn vô cùng, cái này không ăn cái kia cũng không ăn nhưng lại tốt tính, rất sợ gây thêm phiền hà cho người khác, xưa nay chưa từng chủ động yêu cầu ăn món gì.
Lần này Châu Phó còn cho rằng câu trả lời sẽ là “tùy ý, gì cũng được”, nhưng lại nghe thấy Lộ Thức Thanh nói: “Nghe nói đường Cảnh Huy có nhà hàng đồ ăn cũng không tệ á.”
“Đường Cảnh Huy?” Châu Phó suy nghĩ, “Để lát anh đi xem thử, chỉ ăn của nhà đó thôi à?”
Lộ Thức Thanh: “Ừa ừa!”
Hiếm có dịp Lộ Thức Thanh chủ động nói muốn ăn gì đó, Châu Phó cũng không nghỉ ngơi, chạy vội ra ngoài mua bữa tối cho cậu.
Sau khi Châu Phó rời khỏi, Lộ Thức Thanh do dự hồi lâu mới lấy hộp sơ cứu Tạ Hành Lan nhét vào vali hành lý của mình ra, len lút hé cửa ra.
1501 ở góc chéo phía đối diện.
Lộ Thức Thanh quan sát cả buổi trời mới lén đi tới 1501 như ăn trộm, để hộp sơ cứu nhỏ ở trước cửa.
Nhưng nghĩ lại, mấy món đồ lai lịch bất minh như thế, chắc chắn Dung Tự sẽ không đυ.ng tới, thế là Lộ Thức Thanh vòng về phòng lấy giấy ghi chú ra viết mấy chữ, phần kí tên thì ghi tên “Châu Phó”.
Lộ Thức Thanh ngồi xổm ngoài cửa hết mấy bận.
Trong phòng 1501.
Màn hình camera giám sát chỗ cửa truyền tới lời nhắc “Trước cửa có người dừng lại thời gian dài”, Dung Tự nhìn bóng người lén la lén lút trên màn hình trước mặt, trầm mặc đã lâu.
Khoảng chừng 3 phút sau, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ gấp gáp.
Trên màn hình, Dung Tự trông thấy Lộ Thức Thanh gõ cửa thật nhanh, sau đó tựa như con thỏ bị chó sói đuổi gϊếŧ, nhảy cao ba thước chạy như tên lửa vọt trở vào phòng mình, “rầm” một tiếng, đóng chặt cửa lại.
Dung Tự: “...”