Thương con, sợ chúng nó lạnh cóng, Lưu Nguyệt Lan vội ôm gộp cả ba lại, cuốn vào tấm chăn mỏng duy nhất để gắng giữ chút hơi ấm giữa trận bão tuyết khắc nghiệt. Nàng cũng chỉ biết làm đến thế.Tô lão phụ nhìn ngọn núi tuyết nay đã im ắng, cắn răng nói:
“Đi thôi, về nhà!”
Nhưng Tô gia giờ đã thành một mảnh hỗn độn.
Khi tuyết lở, đất đai rung chuyển dữ dội, ngôi nhà cũ nát rung lắc không ngừng, tường phòng nứt ra, nửa mái sập xuống. Dưới sàn, cành cây gãy, gỗ mục, nồi chén bát đĩa vương vãi khắp nơi.
Cũng may ban ngày nhà chính vừa được chắp vá đôi chút, dẫu nửa nóc đã đổ, vẫn còn miễn cưỡng ở tạm. Riêng nhà bếp lại tan hoang, chỉ là đống phế tích vương đầy đất đá, mảnh bát đĩa lẫn lộn khắp chỗ.
Tô lão phụ sắp xếp mọi việc rất khéo léo, dặn dò:
“Lão Nhị, đi kiếm ít củi để nhóm lửa trong nhà chính, cho bọn trẻ ấm áp. Lão Đại, Lão Nhị, hai đứa thu dọn nhà cửa, xem còn thứ gì dùng được thì giữ lại. Cha bọn nhỏ, ngươi sửa lại cái cửa sổ, ta xuống hầm coi còn chút gì ăn tạm không, kiếm đồ lót dạ.”
Nói dứt lời, bà quay sang Tô Đại, dặn tiếp:
“Chờ xong việc, mai ngươi sang thăm nhà Tú Nhi ở thôn bên xem sao, giúp được gì thì giúp.”
Tô Đại cúi đầu, đáp ngay:
“Vâng, nương, sáng sớm mai con sẽ đi.”
Muội tử Tô Tú Nhi năm ngoái gả sang thôn kế bên, vào nhà họ Trần. Chồng nàng là Trần Đức, tính tình cũng rất dễ dãi, nhưng cha mẹ chồng lại vô cùng khó chiều. Tức phụ mới sinh, vậy mà hôm nay Tú Nhi còn phải ghé qua giúp việc, ngày mai hắn cũng nên sang xem tình hình, đừng để muội tử bị cha mẹ chồng la rầy.
Trong nhà chính, lửa đã nhóm xong, hơi ấm dần lan tỏa xua đi cái lạnh tê tái. Ba đứa trẻ vây quanh đống lửa, không ngừng xoa tay. Nỗi sợ hãi về trận tuyết lở kinh hoàng cũng nhạt bớt khi chúng đã trở về mái ấm. Nhà bao giờ cũng là nơi khiến người ta yên lòng nhất.
Lưu Nguyệt Lan ngồi chếch xa bếp lửa, sợ khói xông làm con gái khó chịu. Vừa mới sinh xong thân thể vẫn còn yếu, trước cảnh nhà hỗn độn nàng cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể trông nom mấy đứa trẻ.
“Nương, muội muội ngủ rồi sao?”
Tô An, đứa con bốn tuổi, thò cổ ngó nghiêng cái bọc tã kín mít.
Tô Văn và Tô Võ cũng đồng loạt chồm lên, tò mò nhìn đứa em bé xíu, chỉ lộ ra chút tóc mỏng.
Lưu Nguyệt Lan mỉm cười:
“Muội muội chưa ngủ đâu, các con muốn xem thì lại gần.”
Lời vừa dứt, tức thì ba cái đầu nhỏ đã chụm lại bên cái bọc tã.
Mấy đứa bé với những búi tóc con con, khỏe mạnh hiếu động, thỉnh thoảng còn sụt sịt vì trời rét.
Bốn đôi mắt chạm nhau.
Ba đứa trẻ đồng thanh:
“Oa! Muội muội nhìn ghét quá!”
Tiểu Bảo vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
“Muội muội má phúng phính, toàn thịt là thịt! Nhỏ xíu mà đáng yêu ghê! Da mềm mại nữa, sờ thử coi!”
“Cho ta sờ với!”
“Ta cũng muốn sờ! Ta cũng muốn sờ!”