Không chỉ là nói, ba cái đầu bên trên còn nhanh chóng ra tay, từng ngón tay nhỏ hướng về khuôn mặt oa nhi mà chọc.
(Chú ý: Yêu Bảo là Tiểu Bảo, cũng là Điềm Bảo nha các bạn. Do bạn edit trước để là Tiểu Bảo nhưng trong nguyên tác gọi là Yêu Bảo với Điềm Bảo nên từ giờ mình sẽ để theo nguyên tác)
Yêu Bảo không thể nhịn được nữa, nắm chặt tay nhỏ, cố vùng ra khỏi tã lót, vung tay đáp trả.
Bốp.
Con sên hít mũi một cái, nhẹ đến mức như chỉ chạm vào mà lau nước mũi. Đôi mắt con sên sáng rực, reo lên: “Muội muội đáng yêu quá!”
Yêu Bảo: “...”
Yêu Bảo trong cơn phẫn nộ mà thϊếp đi.
Tô gia bận rộn cả nửa buổi tối, cuối cùng cũng thu xếp nhà cửa gọn gàng lại được đôi chút. Trong lúc đó, từ các nhà lân cận vẫn không ngừng vọng lại tiếng khóc lóc và chửi rủa. Một trận tuyết lở đã khiến cả thôn không ai thoát khỏi khổ sở.
Khắp nơi mịt mù mây đen u ám.
Khi Yêu Bảo lờ mờ tỉnh dậy, nàng thấy mình đã nằm trong phòng sinh, được bọc trong tã lót, bên trên đắp thêm một cái chăn mỏng cứng cáp.
Bốn phía tối om, không đèn đóm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt của ánh trăng len qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng vào lúc nửa đêm.
Tấm rèm cửa khẽ động, một hán tử nhẹ nhàng bước vào, giọng trầm thấp: “Sao còn chưa ngủ? Yêu Bảo tỉnh làm phiền nàng à?”
Lưu Nguyệt Lan tựa vào đầu giường, dịu dàng đáp: “Không, Yêu Bảo ngoan lắm, từ lúc sinh đến giờ chẳng quấy khóc bao giờ, đói cũng không khóc, chỉ mở to mắt chờ thôi.”
Nói xong, nàng cúi đầu nhìn vào chiếc giường bên cạnh, chạm ánh mắt với đôi mắt đen láy của khuê nữ. Trong ánh sáng lờ mờ, mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn.
Ánh mắt của Lưu Nguyệt Lan trở nên mềm mại. Nàng ôm lấy con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, tay kia khẽ cởi bỏ áo để cho bú. “Tỉnh dậy rồi à, đúng lúc đói bụng, để nương cho con bú nhé.”
Yêu Bảo không ngửi thấy mùi sữa, nhưng nhìn thấy động tác của mẫu thân, nàng dần dần ý thức được điều gì. Đôi mắt nhỏ bỗng mở to tròn.
Rồi từ từ, cái miệng nhỏ tự nhiên tự phát mà bắt đầu bú, đầu óc Yêu Bảo như ngừng hoạt động.
Tiếng mυ'ŧ sữa vang lên bên tai, làm nàng cảm thấy như cả thế giới không còn gì luyến tiếc nữa.
Tô đại nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy khuê nữ đang bú.
Đợi đến khi Yêu Bảo ăn no, hắn mới nhẹ nhàng chìa tay ra: “Nào, để cha bế một cái.”
Yêu Bảo được bế lên.
Từ vòng tay của mẫu thân, nàng chuyển sang vòng tay của phụ thân.
Hơi thở khác nhau, nhưng cả hai đều ấm áp như nhau.
Trong bóng tối, nàng ngước nhìn lên khuôn mặt đang bế mình, không nói lời nào.
Gương mặt đó ngay ngắn, kiên nghị, lại thân thiết, đôn hậu. Khi ôm nàng, hắn vô cùng cẩn thận, vô cùng vững chãi.
Khác với vòng tay mềm mại của mẫu thân, vòng tay của cha đầy sức mạnh và sự che chở, mang lại cảm giác an toàn kỳ lạ.
“Yêu Bảo, khuê nữ của ta.” Hán tử mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn. “Ta là cha đây. Con ta ngoan quá, một chút cũng không quấy khóc, không giống ca ca con lúc nhỏ, nghịch ngợm chẳng chịu yên.”
Yêu Bảo chớp chớp mắt.