Khai Cuộc Lưu Đày, Ta Được Cưng Chiều Ở Ác Nhân Cốc

Chương 8

Tô lão phụ vội kiểm tra lại mọi người trong nhà, thấy ai cũng an toàn mới dám thở phào. Bà vội khoác tấm chăn mỏng mang theo lên người Lưu Nguyệt Lan. Đôi môi bà tái nhợt, mắt đỏ hoe, run rẩy mãi mới nói được hai chữ: “Bọc chặt.”

Nghe lời dặn gọn ghẽ của bà, cô gái trẻ Lưu Nguyệt Lan lập tức ứa nước mắt:

“Nương…”

“Thôi nào, khóc gì chứ! Nước mắt chỉ làm bản thân thêm kiệt quệ, nín đi! Mọi người còn sống là phúc lớn rồi.” Tô lão phụ gắt nhẹ, nhưng trong giọng nói tràn đầy yêu thương.

Cả nhà họ Tô đều lặng thinh, không ai còn sức lực hay tâm trí nói thêm lời nào. Tô Đại và Tô Nhị ôm chặt ba đứa trẻ trong vòng tay, cùng ngước nhìn về ngọn núi tuyết sau thôn.

Ngọn núi ấy quanh năm phủ trắng, sừng sững giữa trời. Một khi tuyết sụp xuống, quả chẳng khác nào trời long đất lở.

May thay, trận lở tuyết này đổ xuống hướng khác nên Đại Hòe thôn chỉ chịu ảnh hưởng một phần. Dù hư hại cũng không ít, chỉ vài căn nhà cũ nát sập đổ, nhưng may không có thương vong lớn. Hầu hết dân trong thôn đều kịp chạy thoát.

Tô lão hán lặng nhìn về nơi tuyết lở. Hồi lâu sau, ông nghẹn ngào cất tiếng:

“Bên đó là thôn Từ Gia… e rằng cả thôn… ”

Câu nói bỏ lửng, nhưng ai cũng hiểu ý ông. Rất có thể nguyên cả thôn Từ gia đã bị chôn vùi trong trận tuyết lở kinh hoàng ấy.

Cái chết như sờ sờ trước mắt khiến nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng mọi người. Tiếng khóc than đau đớn vang lên khắp nơi, mang theo nỗi bi thương và bất lực.

Đối với Tiểu Bảo, mọi thứ chỉ là những âm thanh khóc lóc văng vẳng bên tai. Trong nhận thức non nớt của nàng, tất cả đều nhạt nhòa vô cảm. Nàng không thể đồng cảm, chỉ hiểu rằng có người chết thì sẽ có người khóc, và tiếng khóc ấy bắt nguồn từ nỗi buồn cùng đau khổ.

Nhưng khổ sở là gì? Buồn đau là gì? Nàng vẫn chưa hiểu, cũng chẳng thể cảm nhận.

Tiểu Bảo lặng lẽ mở to đôi mắt, trong ánh nhìn là vẻ bình thản, lạnh lẽo đến lạ lùng. Cảnh tượng xung quanh như tách biệt khỏi nàng. Người không muốn chết vẫn chết, còn kẻ sống sót, như nàng, lúc này chỉ là một đứa trẻ sơ sinh đang vô thức mυ'ŧ sữa.

Thế gian thật kỳ lạ.

Từ lúc chạng vạng tới khi đêm về, thời gian trôi đi dường như bất tận. Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, nhưng gió lạnh vẫn rít gào, quét ngang mái nhà, gốc cây.

Những người dân nghèo hàn đứng co ro trên nền tuyết trắng, không có chỗ tránh gió, không có lò sưởi, tay chân dần tê buốt. Đến cất tiếng nói, họ cũng không thốt nên lời.

Tô Gia cũng chẳng khá hơn.

Không ai có đủ áo ấm để mặc. Chiếc áo khoác nào cũng cũ kỹ, bông bên trong đã cứng ngắc, chẳng chống chọi nổi cái rét cắt da. Mấy đứa nhỏ run cầm cập, răng va vào nhau lộp cộp, nghe mà xót xa.