Tại tầng thứ hai của tháp Tinh Không, cảnh tượng ở nơi này là một khu rừng nguyên sinh sau một trận tuyết lớn.
“Lạnh quá.”
Hứa Cảnh Minh cảm nhận được khí lạnh đang xuyên qua áo giáp tiến vào trong thân thể của hắn, hắn cẩn thận quan sát không gian xung quanh. Phía trước có một hang động rất rộng, bên ngoài hang động có năm con gấu lớn, vóc dáng của chúng khiến Hứa Cảnh Minh có chút cảnh giác.
Những con gấu này cao hơn bốn mét, bả vai rất rộng, lớn đến mức dọa người. Thời tiết lạnh giá nơi đây đã hình thành nên một lớp lông rậm rạp cho những con gấu đó, bộ lông này cùng với lớp da cứng cáp của chúng, chính là một bộ áo giáp tự nhiên!
“Những con gấu nâu cao hơn bốn mét này, trọng lượng ít nhất cũng phải là ba nghìn kilogam. Ngoài ra, nhìn vào thể trạng của chúng, cái móng vuốt kia có thể tạo một lực nặng đến hàng nghìn kilogam là ít. Một khi va chạm, sức mạnh sẽ càng trở nên khủng khϊếp. Nhân loại không thể cứng chọi cứng với nó được.”
Hứa Cảnh Minh quan sát một hồi, sau đó phán đoán: “Lớp lông dày và lớp da cứng tăng thêm lượng mỡ tích tụ dưới da! Có khi ngân thương cũng không thể đâm vào chỗ hiểm của chúng một cách dễ dàng.”
Năm con gấu nâu to lớn nhìn về phía của Hứa Cảnh Minh. Trong mắt chúng, hắn là một vị khách không mời mà đến.
“Gầm.”
Một con gấu nâu trong đàn bỗng nhiên di chuyển, đừng nhìn cơ thể mập mạp của nó mà lầm, khi nó tấn công, tốc độ không hề chậm một tí nào.
Hứa Cảnh Minh đứng giữa trời tuyết, bình tĩnh nhìn về phía con gấu to lớn đang chạy về phía mình.
Con gấu nâu di chuyển rất nhanh, khi đến gần Hứa Cảnh Minh, nó liền nhảy lên, giương móng vuốt muốn vồ lấy hắn.
Vù.
Đúng lúc này Hứa Cảnh Minh chuyển động thân thể, bước hai bước sang một bên một cách linh hoạt, tránh đi móng vuốt con gấu, khiến cú vồ của nó bị hụt.
Trong lúc tránh né, Hứa Cảnh Minh còn đâm một thương vào con gấu.
Gào!
Ngân thương trong tay hắn giống như một con rắn độc, trong chốc lát đã đâm vào cổ của con gấu, cũng chính là điểm yếu chí mạng của nó. Nhưng Hứa Cảnh Minh cảm thấy rất khó khăn khi đâm thương vào sâu bên trong. Vì sức cản rất lớn. nên ngân thương mới chỉ đâm vào một chút đã không thể di chuyển vào sâu hơn.
“Vù”
Hứa Cảnh Minh tiếp tục tránh né móng vuốt con gấu và dùng thương tấn công nó.
Một thương này có tốc độ rất nhanh, ngân thương xé toạc không khí, tạo ra âm thanh đặc biệt, mũi thương nhanh chóng đâm sâu vào cổ con gấu, một dòng máu tươi phun ra ngoài theo mũi thương được rút ra. Lúc này, con gấu đã không còn sức lực, nó bắt đầu ngã xuống.
“Uy lực của cây thương bình thường không đủ, dù có đâm được vào cổ cũng không thể vào sâu được. Phải dùng đến Vô Ảnh Thước mới có thể gϊếŧ chết chúng.”
Hứa Cảnh Minh thầm đánh giá. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sơn động, vốn dĩ bốn con gấu còn lại không coi hắn là mối uy hϊếp. Nhưng hắn chỉ mới đâm hai thương, thương đầu tiên làm bị thương, thương thứ hai đã trực tiếp gϊếŧ chết đồng loại của chúng, điều này khiến những con gấu đều cảm thấy bị đe dọa, đồng thời cũng rất tức giận!
“Gầm~”
“Gầm~”
Bốn con gấu lớn phi người đến, trong tiếng gầm thét tức giận của chúng xen lẫn sự bi thương.
“Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng bốn con này, mình vẫn có thể giải quyết.”
Hứa Cảnh Minh bình tĩnh phán đoán tình hình: “Sức mạnh, thể hình của những con gấu này chiếm ưu thế lớn, nhưng nếu muốn đọ về tốc độ thì còn thua xa Vô Ảnh Thước.”
Cũng chính vào lúc này–
“Gầm~~~~~”
Bỗng nhiên có một tiếng gầm trầm hơn phát ra từ giữa sơn động. Tiếng gầm này khiến Hứa Cảnh Minh thay đổi sắc mặt
Sơn động rung chuyển một hồi, một con gấu to lớn không gì sánh được bước ra, chiều cao của nó ít nhất là sáu mét. So với con này, năm con gấu trước chẳng tính là cái thá gì.
“Chắc là năm con gấu kia là con của con gấu trước mặt?”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm, trong mắt hiện lên khí lạnh, hắn không chỉ không chạy, trái ngược lại còn chủ động nghênh đón bốn con gấu đang tràn đầy nộ khí.
Hứa Cảnh Minh di chuyển một cách quỷ mị, lúc gần tiếp cận được bốn con gấu thì cả thân hình đột ngột chuyển hướng, sau đó đâm một thương về phía chúng.
Trong bảy ngày qua, thương pháp và khiên pháp của Hứa Cảnh Minh đều có tiến bộ, nhưng tiến bộ lớn nhất vẫn là thân pháp! Bốn con gấu này, nếu so với Hứa Cảnh Minh thì chúng trở nên vụng về, chậm chạp.
Phốc!
Hắn đâm sâu ngân thương vào cổ của một con gấu. Một con khác phẫn nộ nhào tới, khua móng vuốt nhắm thẳng vào Hứa Cảnh Minh, hắn liền nhanh chóng thu lại thương và tránh đi. Trong lúc né tránh, hắn quay người đâm tiếp một thương khác với toàn bộ sức mạnh của mình, trúng vào cổ của một con gấu kia.
Vẻn vẹn vài bước đã gϊếŧ chết hai con gấu.
“Khi đối kháng, những cao thủ hàng đầu sẽ bảo trì khoảng cách, sẽ cẩn trọng phòng ngự, không cho mình cơ hội dùng Vô Ảnh Thước. Nhưng những con gấu này…căn bản không biết cách phòng ngự, chỉ biết đánh theo bản năng.”
Sau khi gϊếŧ xong hai con gấu, Hứa Cảnh Minh liếc nhìn con gấu khổng lồ ở đằng xa đang điên cuồng lao đến.
“Tốc độ còn nhanh hơn mình. Chậc, sẽ khó giải quyết đây.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
Vèo!
Lại là một chiêu Vô Ảnh Thước được tung ra, để lại trên cổ của con gấu khác một cái lỗ lớn. Đến lúc này, chỉ còn sót lại một con gấu, nó sợ hãi, quay người chạy về hướng của Hùng vương!
“Mình cần loại bỏ những con gấu khác càng sớm càng tốt.”
P.s: cầu KP~