Tầng thứ nhất của Tháp Tinh Không là một thảo nguyên rộng mênh mông.
Một cái bóng trải dài trên thảm cỏ, chính là Hứa Cảnh Minh, người đang được ánh sáng mờ ảo bao phủ.
“Hứa Cảnh Minh, xin lựa chọn vũ khí trang bị của bạn.”
Có giọng nói vang lên.
Hứa Cảnh Minh nhấn nhẹ vào bảng điều khiển mà hắn vô cùng quen thuộc, khoác lên mình bộ áo giáp màu đỏ sậm, tay cầm ngân thương. Nếu như là một trận chiến nhóm, để hợp tác với đồng đội thì song khiên sẽ mang lại công dụng rất lớn. Nhưng nếu hoàn toàn dựa vào bản thân tiêu diệt kẻ thù, thì chỉ cần một cây ngân thương là tốt rồi. Không cần mang theo song khiên, trọng lượng có thể nhẹ hơn rất nhiều.
“Sột soạt.”
Sau khi chọn trang bị xong, ở đằng xa lần lượt xuất hiện mấy con sói xám, tổng cộng có hơn trăm con sói đang ẩn nấp trong bụi cỏ, bọn chúng vừa nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh vừa tiến tới.
“Đàn sói?”
Hứa Cảnh Minh cầm thương quan sát: “Những con sói xám này dài hơn hai mét, chiều cao đến vai khoảng một mét hai. Có vẻ như độ linh hoạt của chúng vượt xa những con sói trong hiện thực. Cũng đúng, để đối phó với loài người đã tiến hóa, thì mối đe dọa của những con sói bình thường là quá thấp.”
Bầy sói đang đến gần, hơn nữa còn tự nhiên tản ra tạo thành một vòng vây.
“Ngao ô”
Theo sau tiếng hú của con sói đầu đàn, những con sói xám cuối cùng cũng xông lên với tốc độ cực nhanh. Bóng dáng của chúng lúc ẩn lúc hiện trong đám cỏ dại tươi tốt, đôi mắt lạnh lùng mang theo sát khí.
“Đang muốn giúp mình luyện thương pháp sao?”
Hứa Cảnh Minh cười cười, chủ động tiến lên, tốc độ tăng vọt lên chỉ trong vài bước, vừa chạy thì thân ảnh đã trở nên mờ ảo.
Gào!
Lúc hai bên tiến lại gần nhau, có khoảng chừng sáu con sói xám bay nhào lên phía trước.
Phốc phốc phốc!
Hứa Cảnh Minh di chuyển ngân thương trong tay, chỉ thấy bóng thương bay lượn trong không khí. Trong nháy mắt, ngân thương như được phân thành sáu cái !
Sáu con sói hoang xông lên trước bị đâm xuyên qua thân thể gần như cùng một lúc, chúng bất lực lăn lộn rồi ngã sang một bên.
“Còn yếu hơn bọn đạo tặc ảo của mình rất nhiều, chắc lực chiến cơ sở cũng chỉ khoảng hai trăm?”
Suy nghĩ hiện lên trong đầu Hứa Cảnh minh, cùng lúc đó, hắn cầm ngân thương trong tay, mạnh mẽ đâm vào bầy sói. Mỗi nơi hắn đi qua, bóng thương liên tục lóe lên, từng con sói bị mất mạng rồi ngã xuống.
Những con sói xám này có hình thể lớn như vậy, nên chỉ có thể vây đánh tám chín con cùng lúc, Hứa Cảnh Minh vẫn đủ sức bóp chết tất cả với tốc độ ra thương cực nhanh của mình. Chỉ trong chớp mắt, năm, ba cái đầu bị cắt ra cứ như đang thái rau vậy.
Chỉ khoảng hơn mười nhịp thở, bầy sói khổng lồ này chỉ còn lại hai con sói xám, hai con sói đã sợ hãi tới mức nhỏ giọng kêu ư ử, sau đó vội vàng bỏ chạy về phía xa.
“Vượt qua tầng một, chuẩn bị vào tầng hai của Tháp Tinh Không.”
Một giọng nói vang lên.
Vào lúc này, thân thể Hứa Cảnh Minh cũng đã khôi phục lại, ngay cả vết máu trên trường thương cũng biến mất.
“Tầng một thực sự rất đơn giản.”
Hứa Cảnh Minh thầm nói, đột nhiên hắn nghĩ đến bạn gái của mình: “Có lẽ bọn họ sẽ không thân thiện lắm với những người mới như Miểu Miểu.”
Đối với Lê Miểu Miểu, ngay cả một trong con sói xám lớn thế này cũng đều rất có lực uy hϊếp.
Nếu bị một trăm con bao vây?
Quá tàn nhẫn với người mới rồi!
“Hô.”
Cảnh tượng trước mặt Hứa Cảnh Minh thay đổi, lên đến tầng hai của tháp Tinh Không.
….
…
“Nhiều sói như vậy?”
Lê Miểu Miểu mặc áo giáp da mềm, tay trái cầm một tấm khiên nhỏ, tay trái nắm lấy cán ngân kiếm. Tấm khiên trên tay vẻn vẹn chỉ có đường kính 30cm, chỉ lớn hơn bàn tay người một chút.
Lúc này, Lê Miểu Miểu có chút lo sợ, những con sói này rất lớn, tốc độ cũng rất nhanh.
“Vẫn ở tầng thứ nhất của tháp Tinh Không sao?”
Lê Miểu Miểu đưa mắt nhìn đàn sói bắt đầu đến gần, cô vội vàng bỏ chạy: “Chạy trước rồi tính, vừa chạy vừa tìm cách! Không thể để đàn sói này bao vây tấn công.”
Vù vù vù.
Đàn sói phối hợp rất ăn ý, tốc độ lại nhanh, cứ như đang đi săn vậy. Chúng chậm rãi thu nhỏ phạm vi chuyển động của Lê Miểu Miểu, hoàn toàn không để lộ ra một chút sơ hở.
“Những con sói này quá giảo hoạt rồi.”
Lê Miểu Miểu chán nản: “Đến cả một cơ hội để phá vỡ vòng vây cũng không có.”
Càng lúc thì phạm vi di chuyển của cô càng nhỏ, cuối cùng cũng có ba con sói khởi động tấn công, vồ lấy Lê Miểu Miểu.
Vù.
Lê Miểu Miểu bay đi, trong lúc đó, tay trái của cô giơ lên tấm khiên nhỏ, chặn lại móng vuốt sói, tay phải thì đâm kiếm vào cổ của một con khác.
Rốt cuộc thì thế giới ảo cũng mở được bảy ngày rồi, mỗi ngày Lê Miểu Miểu đều được Hứa Cảnh Minh chỉ dẫn. Cô nhớ hắn từng dạy: “Em hiện tại chỉ cần học một chiêu duy nhất – Thích! Đây cũng là chiêu thức thích hợp nhất với kiếm. Tiến đâm một kiếm, lùi đâm một kiếm, đằng sau đâm một kiếm, quay người đâm một kiếm… Nói chung. bất kể thân thể có di chuyển như thế nào, thậm chí là khi rơi xuống, đều phải làm như vậy!”
“Em nên cầm một tấm khiên nhỏ trong tay trái, bởi vì chưa quen với việc dùng khiên, nếu khiên quá lớn sẽ ảnh hưởng đến kiếm thuật. Có một cái khiên nhỏ trong tay trái để chặn lại những đòn tấn công là đủ rồi.”
Hứa Cảnh Minh dạy cô một cách tỉ mỉ, cẩn thận.
Phốc phốc!
Lê Miểu Miểu tránh trái né phải, tấm khiên trên tay gian nan chống lại từng đòn tấn công, tay cầm kiếm cũng nhanh chóng giải quyết xong ba con sói. Nhưng càng ngày càng có nhiều sói bổ nhào về phía cô.
“Không xong rồi.”
Nhìn đàn sói lao tới, Lê Miểu Miểu đành phải vội vã ấn nút thoát ra ngoài.
Sau khi thoát ra, quay lại bên ngoài của tháp Tinh Không, nhìn tòa tháp sừng sững trước mắt, Lê Miểu Miểu lẩm bẩm: “Tầng thứ nhất của tháp Tinh Không đã phải đối phó với một trăm con sói hoang thì tầng thứ hai sẽ khó đến mức nào đây? Cũng không biết Cảnh Minh đánh đến đâu rồi.”
P.s: cầu KP~