Hứa Cảnh Minh không hề sợ hãi lao thẳng đến chỗ con gấu khổng lồ, chủ động truy sát con gấu cuối cùng kia. Tốc độ của hắn so với con gấu này rõ ràng chiếm ưu thế.
Ầm!
Hắn đối chiến trực diện với con gấu, một thương tung ra mạnh đến nỗi phá được núi! Xuyên thẳng từ miệng đến sọ của con gấu.
“Gào–”
Thấy đồng loại bị đâm, Hùng vương gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, lao về phía hắn.
Hứa Minh Cảnh bình tĩnh cầm thương đâm một kích, quay người tránh đòn tấn công của con gấu.
“Hình thể, sức mạnh, tốc độ của mình đều không bằng con gấu này. Chỉ có thể dùng sự linh hoạt và kỹ xảo để bù lại.”
Hứa Cảnh Minh từ đầu đã hiểu rõ một đạo lý, trong đấu trường một đấu một, một khi đánh mất sự bình tĩnh, chính là đã thua một nửa.
Điều cần làm là cố gắng phát huy điểm mạnh và hạn chế tối đa nhược điểm của bản thân.
“Gào–”
Hùng vương cao sáu mét, với thể trạng như thế, địa hình cây cối ở đây là một bất lợi đối với nó, nhưng những cái cây này…đối với hình thể nhỏ của bản thân, chính là ưu thế. Hứa Cảnh Minh tận dụng tối đa điều này để tránh khỏi sự công kích của con gấu.
“Bụp.”
Móng vuốt gấu đặt trên một cái cây, đại thụ dưới một chưởng của con gấu trực tiếp nứt ra, chứng kiến cảnh tượng này, khóe mắt Hứa Minh Cảnh co giật.
Hắn biết con gấu này rất mạnh, nhưng ngờ lại mạnh đến mức này.
“Nếu bị nó đập một chưởng, mình liền tiêu đời luôn.”
Hứa Cảnh Minh cẩn thận tránh né, tìm kiếm cơ hội phản kích.
Hùng vương đuổi theo hắn.
Hứa Cảnh Minh tận dụng địa hình, liên tục né được móng vuốt gấu.
Trong chốc lát, cái cây ban nãy đã nứt lìa và rơi xuống đất, làm chấn động mặt tuyết.
Trong lúc nền tuyết đang rung chuyển, một loạt ngân thương đâm đến!
Ngân thương nhanh như chớp, ở khoảng cách gần, bay thẳng vào đầu gấu.
“Phập.”
Ngân thương cắm thẳng vào một con mắt của Hùng vương, nhưng cũng không đâm được vào quá sâu.
Vụt.
Hứa Cảnh Minh nhanh chóng rút thương ra.
“Gào~~~”
Hùng vương bị đâm vào mắt, càng trở nên điên cuồng.
“Đến mức này rồi mà vẫn không chết?”
Hứa Cảnh Minh không dám tin vào mắt mình.
….
…
Hùng vương điên cuồng truy sát Hứa Cảnh Minh, hắn lợi dụng địa hình, ngẫu nhiên phản công lại một vài thương, Hùng vương cũng vô cùng cẩn thận bảo vệ con mắt còn lại, nhưng cổ của nó đã bị Hứa Cảnh Minh đâm thành mấy cái lỗ.
Sau mười tám phút gian nan chống đỡ, Hùng vương cuối cùng đã hao hết sức lực.
Hứa Cảnh Minh cũng chẳng tốt hơn là bao, mệt không chịu nổi.
Mười tám phút!
Đó là mười tám phút căng thẳng đến tột độ, dùng toàn lực chiến đấu!
“Cổ của con gấu này bị mình chọc nhiều lỗ như vậy, mất máu chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn”
Hứa Cảnh Minh cũng không biết làm sao: “Chắc cũng tại da của nó dày quá.”
“Muốn đâm vào ngực hay lưng của nó đều không được, căn bản là đâm không nổi”
Hứa Cảnh Minh hết cách nhìn xung quanh, đa số cây đều đã gãy, trên tuyết cũng là một mảnh hỗn độn: “ Cũng may, trong bảy ngày mở cửa của thế giới ảo, bộ pháp của mình tiến bộ rất nhiều, nếu như là ngày đầu tiên đã gặp phải con gấu này, sợ là một chưởng của nó đã gϊếŧ chết mình rồi, căn bản là không có cách nào duy trì lâu như vậy.”
Trải qua thời gian dài chiến đấu với một trăm tên cường đạo đã làm cho bộ pháp của hắn ngày càng thành thục.
“Thông qua tầng thứ hai, chuẩn bị tiến vào tầng thứ ba của tháp Tinh Không.”
Một thanh âm vang lên bên tai.
Hứa Cảnh Minh mệt mỏi dừng lại, thân thể nhanh chóng hồi phục về trạng thái đỉnh cao, ngân thương và áo giáp cũng trở nên sạch sẽ.
Cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu biến đổi, hắn đã tiến vào tầng thứ ba của tháp Tinh Không.
Tầng thứ ba của Tháp Tinh Không là một khu rừng nhiệt đới.
Hứa Cảnh Minh cẩn thận quan sát, khu rừng nhiệt đới tăm tối ẩm ướt, cây cối chắc khỏe, dây leo tự do sinh trưởng. Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, tựa như không còn sinh vật nào khác ngoài hắn.
“Hửm?”
Đột nhiên, Hứa Cảnh Minh cảm giác có một đôi mắt màu vàng đậm đang theo dõi mình từ phía xa, hắn không khỏi giật mình, quay đầu nhìn lại.
Một con hổ to lớn đang nhìn về phía này, nó có bộ lông vàng nhạt, xen lẫn với vài vết vằn màu đen, trong đôi đồng tử màu vàng đậm dường như chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì mà cứ hướng về con mồi ở phía trước. Phía trên đôi mắt là một vệt vằn lớn màu đen, tạo thành chữ “Vương”, chiều dài từ mặt đất đến vai của nó tầm hai mét, thân dài khoảng sáu mét, hình thể khổng lồ như vậy khiến Hứa Minh Cảnh nổi lên phòng bị.
“Con hổ này dù thân hình nhỏ hơn Hùng vương một chút, nhưng cảm giác uy hϊếp mà nó mang lại còn khủng bố hơn.”
Hứa Cảnh Minh cảnh giác.
Nếu nói gấu mạnh về phương diện thể lực, thì hổ lại ổn định ở tất cả phương diện. Thể hình, lực lượng, tốc độ, sự linh hoạt, công kích, kỹ xảo… Tất cả các phương diện đều hoàn hảo. Con hổ khổng lồ trong nhiệm vụ “Tháp Tinh Không” này càng vượt xa những con hổ bình thường. Nếu xét theo thực lực hiện tại của Hứa Cảnh Minh, hắn có thể một mình một thương, gϊếŧ hết một bầy hổ ở ngoài thực tế. Nhưng khi đối mặt với con vật trước mắt, hắn lại cảm thấy tính mạng của mình đang bị đe dọa.
Con hổ to lớn tiến về phía hắn, bước đi của nó vô cùng ưu nhã, thậm chí không phát ra bất kỳ âm thanh nào, bốn miếng đệm thịt dưới móng vuốt nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất, nó đang quan sát con mồi trước mắt mình.
Sột soạt!
Hứa Cảnh Minh giữ chặt lấy ngân thương, trực tiếp xông lên.
Hành động này của hắn khiến con hổ cảm thấy bị mạo phạm, nó gầm lên một tiếng, vồ về hướng Hứa Cảnh Minh.
Một người một hổ, thể hình chênh lệch rất lớn, nhưng vẫn muốn đối đầu chính diện với nhau!
Trong chớp mắt, Hứa Cảnh Minh dẫm lên một cây đại thụ, thân hình đột nhiên chuyển hướng, một thương bất ngờ xuất ra, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, hướng thẳng về phía cổ con hổ.
“Gào.”
Trong mắt hổ hiện lên ý lạnh, móng vuốt đập lên ngân thương.
Ầm!
Hứa Minh Cảnh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khủng bố truyền đến, toàn thân bị chấn động đến mức phải lộn nhào về chỗ cây đại thụ.
“Con hổ này cũng quá linh hoạt rồi, phản ứng cũng nhanh đến mức đáng sợ.”
Hứa Cảnh Minh có chút đau đầu.
Vù.
Con hổ trong chốc lát đã bay lên cây đại thụ, tiếp tục truy sát Hứa Minh Cảnh.
Keng.
Xoẹt.
Hứa Minh Cảnh bị truy đuổi đến mức không ngừng trốn tránh, dù hắn khó khăn lắm mới tìm thấy cơ hội phản công, con hổ này cũng dễ dàng chặn lại.
“Thể hình, sức lực, tốc độ thì cũng thôi đi, nhưng mà vì sao con hổ này lại còn linh hoạt hơn cả mình?”
Hứa Cảnh Minh nhờ vào thể hình nhỏ, lợi dụng địa hình của rừng nhiệt đới và ngân thương mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Nhưng sau năm phút truy sát.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh thay đổi sắc mặt.
Bốn phía trong rừng lại lần lượt xuất hiện từng con hổ to lớn, con nhỏ nhất dài khoảng năm mét, lớn nhất đạt đến tám mét. Con hổ lớn nhất giữ nguyên vị trí ban đầu, còn những con khác đều đang chậm rãi tiếp cận hắn.
“Tầng thứ ba của Tháp Tinh Không yêu cầu người chơi phải đối phó với nhiều con hổ như vậy sao?”
Hứa Cảnh Minh có chút mù mờ: “Một con hổ lớn như vậy mà mình còn chưa thắng được, đừng nói chi mấy chục con.”
Khi bầy hổ này càng lúc càng tiến đến gần, đột nhiên có sáu con đồng thời lao ra.
Hứa Cảnh Minh chợt vọt về phía trước, chủ động nghênh đón đòn tấn công của một con hổ.
“Gào!”
Con hổ kia phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ, giương móng vuốt hướng về phía Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh vô cùng dũng mãnh, lợi dụng độ dài của ngân thương, khi móng vuốt hổ sắp hạ xuống, đâm một thương vào cổ nó.
“Phá Sơn!”
Đây là chiêu thức có uy lực mạnh mẽ nhất của Hứa Cảnh Minh, một con hổ đang sống sờ sờ lại bị ngân thương xuyên qua gần hết cổ, nhưng móng vuốt của nó vẫn hạ xuống theo quán tính, xé toạc khôi giáp và thân thể Hứa Cảnh Minh.
Con hổ này cùng với Hứa Cảnh Minh đều tan biến, năm con còn lại đến gần và phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ.
“Thật khó.”
Sau khi Hứa Cảnh Minh thất bại, hắn liền xuất hiện ở bên ngoài Tháp Tinh Không:
“Một mạng đổi một mạng, nhưng cũng chỉ có thể gϊếŧ một con. Hơn nữa ngay cả khi mình thi triển “Phá Sơn” cũng chỉ đâm vào phân nửa cổ con hổ, nếu dùng “Vô Ảnh Thước” sợ là chẳng có tác dụng gì.”
P.s: cầu KP~