“Đây là nghệ thuật chiến đấu! Nghệ thuật thương pháp!”
Huấn luyện viên trưởng Hoàng Vĩnh nói: “Qua nhiều năm như vậy, “Đại Thần Lực” Cao Sùng vẫn luôn chiến đấu bằng cách một đường gϊếŧ thẳng, giống như cậy mạnh mà dùng vũ lực. Nhưng đó chỉ là ảo giác, nếu dựa vào vũ lực thì không thể giành được chức quán quân thế giới. Việc huy động sức mạnh toàn thân của Cao Sùng, thậm chí cả việc lợi dụng trọng lượng của áo giáp, đều là xuất thần nhập hóa.”
Hoàng Vĩnh kích động nói: “Ai học qua vật lý cũng đều biết, khối lượng ảnh hưởng rất lớn đến động lượng. Cao Sùng mặc một bộ giáp nặng ba trăm ký, thể trọng của hắn cũng rất lớn. Mỗi lần hắn liều mình xuất chiêu, lực đánh đều vô cùng khủng bố. Chỉ có cách huy động lực đánh của toàn thân một cách hoàn mỹ, mới khiến cho mỗi một thương của hắn đều không thể cản phá được.”
“Nhưng Hứa Cảnh Minh đã chặn nó.”
Tần Nhất Văn nói: “Hơn nữa, hắn cũng đang tấn công đối thủ.”
“Đúng.”
Hoàng Vĩnh gật đầu: “Hứa Cảnh Minh bộc phát mạnh hơn! Nhanh hơn! Căn cơ của hắn là Bát Cực Trạc Cước, mỗi một bước đạp như khiến cho mặt đất rung chuyển, kỹ năng phát lực của hắn càng thêm hoàn hảo, phương pháp tiến hoá [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp] cũng phù hợp cho việc bộc phát thực lực của hắn hơn.”
Tấn Nhất Văn khen ngợi: “Lúc trước, khi Hứa Cảnh Minh đánh bay Tôn Ngọc Đình bằng song khiên, hắn chỉ có bước hai bước, mà tốc độ đã đột phá tới 30.8 âm/s, có thể ngang với tốc độ của một cao thủ luyện Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp.”
Hoàng Vĩnh nói: “Đây là một kỹ năng phát lực tuyệt vời.”
...
Thị trấn nhỏ, giữa ngã tư đường.
Hứa Cảnh Minh và Cao Sùng lại đâm nhau lần nữa, cả hai cùng loạng choạng lùi sang một bên, đồng thời nhìn chằm chằm đối phương.
“Có chút mệt mỏi.”
Shín lần va chạm đối kháng, Hứa Cảnh Minh cảm thấy lục phủ ngũ tạng toàn thân đều bị chấn động, cổ họng có chút ngọt, gân cốt cơ bắp dường như hơi nhũn ra.
Bởi vì mỗi lần phản chấn quá mạnh, thân thể cũng bị thương một ít.
“Cao Sùng đã luyện [Cự Hùng Tiến Hóa Pháp], thể chất và sức mạnh của càng trở nên mạnh mẽ nữa. Còn mình thì dựa vào kỹ năng để phát lực, mới có thể cứng đối cứng với đối phương trong thời gian ngắn, mà không bị rơi vào thế hạ phong.
Hứa Cảnh Minh thầm nói trong lòng: “Nhưng quá tổn thương thân thể, hao tổn quá sâu, chắc chắn mình sẽ không chịu nổi.”
Đối với thể chất của đối phương, cứng đối cứng vốn là sở trường của hắn.
“Cứng đối cứng, trong thời gian ngắn sẽ không rơi vào thế hạ phong, nhưng nếu chống cự lâu dài… vẫn không bằng Cao Sùng.”
Hứa Cảnh Minh biết rất rõ điều này: “Cũng coi như đánh thỏai mái một phen, vẫn là nên đổi thành phương thức chiến đấu phù hợp nhất với mình.”
Chọn áo giáp nhẹ, phong cách thương pháp của Hứa Cảnh Minh từ trước đến nay chưa bao giờ là mạnh mẽ xông lên.
“Tuyệt chiêu nổi tiếng thế giới của tôi chính là Vô Ảnh Thước!”
Thân ảnh Hứa Cảnh Minh khẽ động, trong nháy mắt đã di chuyển tới bên cạnh Cao Sùng, đồng thời một thương đâm tới cũng nhanh như chớp.
“Thế nào? Sợ hãi? Bắt đầu trốn?”
Cao Sùng cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng động tác lại trở nên cẩn thận hơn. Tuy thương của hắn cũng rất nhanh và mạnh, nhưng vẫn chậm hơn tốc độ của Hứa Cảnh Minh.
“Vừa rồi là một chiêu sức mạnh, nhưng bây giờ là tốc độ!”
Hứa Cảnh Minh nói, liên tục ra thương, mỗi một thương truy đuổi đều có tốc độ cực nhanh.
Vèo vèo vèo!
Mũi thương bay lượn, lần lượt giáng xuống người Cao Sùng.
Phốc phốc phốc! ! !
Ngân thương của Hứa Cảnh Minh nhiều lần đâm vào áo giáp hạng nặng của Cao Sùng, bên trên đó xuất hiện một đôi mắt nhỏ, nhưng còn lâu mới có thể đâm xuyên thủng được.
“Anh nếu như có bản lĩnh, cứ xuyên thủng trọng giáp này.”
Cao Sùng giễu cợt, hắn chỉ cần cẩn thận bảo vệ tốt đầu của mình, cho nên tương đối nhẹ nhõm.
Vì chỉ cần chú ý đến đầu, Cao Sùng vốn không để ý đến rất nhiều động tác thương pháp của Hứa Cảnh Minh! Chỉ khi uy hϊếp đến đầu, hắn mới một hai chặn lại, những thời điểm còn lại cũng chỉ tấn công.
“Ầm ầm!”
Cao Sùng vọt lên phía trước, điên cuồng tấn công hết thương này đến thương khác, làm cho các tòa kiến trúc xung quanh tiểu trấn đều bị phá hủy.
Nhiều năm như vậy, hắn đã quen với cách chiến đấu này. Tấn công, tấn công, không ngừng tấn công!
Khiến kẻ thù gục ngã trong cuộc tấn công điên cuồng, chỉ cần một lần sơ xuất, hắn có thể nghiền nát kẻ thù!
Bằng phương pháp này, Cao Sùng đã giành được quán quân thế giới!
Lần này, hắn cũng tin rằng mình có thể đè bẹp Hứa Cảnh Minh giống như vậy. Ngân thương của Hứa Cảnh Minh dù có thể tạo vết tích trên lớp áo giáp hạng nặng này, nhưng cũng chỉ là một con mắt nhỏ, nếu muốn xuyên thủng thì còn lâu!
“Tìm đúng cơ hội.”
“Cơ hội chỉ đến có một lần! Chỉ cần một chút sơ xuất, Cao Sùng sẽ đề phòng, càng khó để giành chiến thắng.”
Hứa Cảnh Minh vừa công kích, vừa tìm kiếm cơ hội.
“Chết!”
Cao Sùng giống như một con gấu khổng lồ, hắn mặc áo giáp hạng nặng, giậm chân lao tới phía trước giống như một con dã thú tức giận, đồng thời dùng ngân thương cực lớn phẫn nộ bổ về phía Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh không lùi mà tiến, tiến lên một bước!
Chỉ một bước! Tốc độ của cơ thể cũng bùng nổ, trường thương đâm ra, tựa như Độc Giác Thú, dùng một kích với tốc độ trung bình đâm thẳng vào ngực Cao Sùng.
Ánh sáng hung tợn quét qua mắt Cao Sùng, đâm thẳng về phía ngực mình? Miễn là đầu không bị đe dọa, có thể bỏ qua—
“Xùy!”
Ngân thương của Cao Sùng còn chưa đánh xuống, nhưng đã bị một thương này chặn lại, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, đầu của một ngân thương đã xuyên qua lớp giáp dày nặng nề, hơn nữa còn đâm thẳng vào tim của hắn! Giờ phút này, Cao Sùng cảm thấy sức lực đều bị rút đi, áo giáp trên người trở nên rất nặng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Minh, Hứa Cảnh Minh đang đứng ở đó, hai chân vì va chạm mà cắm xuống đất, đôi tay cầm thương lấm tấm máu, Hứa Cảnh Minh nhìn hắn cười toe toét: “Một thương này, như thế nào?”
Miệng Cao Sùng mấp máy muốn nói chuyện, nhưng cơ thể của hắn đã hóa thành hư ảo, rồi biến mất trong thị trấn nhỏ.
P.s: Cầu KP~