Hứa Cảnh Minh cảm nhận được một sức mạnh vô cùng hùng hậu truyền từ cán thương đến, khiến cho hai tay hắn trở nên tê dại, ngân thương bị chấn động đến mức bắn ngược lên không trung rồi rơi xuống, cả người liên tiếp lui lại ba bước, mỗi một bước đều làm mặt đất nứt ra.“Hả?”
Cao Sùng cũng cảm nhận được chấn động kinh khủng do lực đánh của thương truyền tới hai cánh tay của hắn, ngân thương trong tay hắnkhông khống chế được mà đập xuống đất. Nếu tính cả trọng lượng của áo giáp và vũ khí trên người Cao Sùng cũng hơn năm trăm ký, vậy mà lại bị phản chấn (chấn động phản xạ lại) ép lùi về sau hai bước, khí huyết quay cuồng trong một lúc lâu.
Hai bên nhìn nhau chằm chằm.
Hứa Cảnh Minh lùi ba bước, Cao Sùng lùi hai bước. Điều này không có nghĩa là Cao Sùng chiếm ưu thế hơn, đôi khi lùi thêm vài bước có thể làm giảm lực công kích, thương thế ngược lại càng nhẹ hơn. Đối mặt với chấn động dữ dội, không lùi một bước cũng đồng nghĩa với việc cả cơ thể đều phải nhận toàn bộ lực công kích!
Có thể ép người kiêu ngạo như Cao Sùng lùi về sau hai bước, uy lực của thương pháp kẻ đó quả thực quá mạnh.
“Trước khi có phương pháp tiến hóa, một thương bộc phát toàn lực của tôi đánh đã vượt qua một ngàn ký.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đối thủ: “Hiện tại, tôi đang tu luyện [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp], tố chất thân thể đã mạnh hơn rất nhiều, độ dẻo dai của cơ thể còn tăng thêm mười phần, xương sống giống như đại long, dễ dàng điều động sức mạnh toàn thân. Một thương này của tôi, lực công kích ít nhất cũng phải hơn một vạn ký, vậy mà anh vẫn có thể đỡ được!”
Cao Sùng cũng nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh: “Tôi đã luyện [Cự Hùng Tiến Hóa Pháp], cũng chính là phương pháp phù hợp với mình nhất. Mượn trọng lượng của áo giáp hạng nặng, biến lực công kích thành sức mạnh của ngân thương, vậy mà vẫn không thể chiếm được thế thượng phong.”
Công dụng của áo giáp hạng nặng, một là để phòng thủ, hai là tăng trọng lượng của bản thân.
Khi trọng lượng cực lớn, càng chạy nhanh thì lực va chạm càng khủng bố. Ba trăm ký là trọng lượng của bộ giáp hạng nặng được Cao Sùng chọn để cân bằng các phương diện khác, còn nếu nặng hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến khả năng thi triển thương pháp của hắn.
“Sảng khoái!”
Cao Sùng cười lớn: “Có bản lĩnh thì tiếp tục cứng đối cứng đi!”
“Đến đi!”
Hứa Cảnh Minh hét lên, sau đó giậm trước một bước vọt tới phía trước như một tướng quân thời cổ đại.
Hứa Cảnh Minh rất tự tin vào bản thân, trong mấy năm sau khi bị chấn thương, hắn không ngừng hoàn thiện thương pháp của mình, bây giờ có cơ hội giao đấu với “Đại Thần Lực Cao Sùng, đây không phải là đối thủ tốt nhất để thử nghiệm uy lực thương pháp của hắn sao?
“Được.”
Cao Sùng cũng dậm chân nghênh đón.
Hai vị cao thủ cấp Thần không hẹn mà từ bỏ né tránh, chỉ chọn tấn công thuần túy!
Oành.
Lần này, Cao Sùng bổ thương xuống, Hứa Cảnh Minh xông lên đỡ thương, cả hai đều bị chấn động đến mức lùi lại vài bước.
Nhưng không chút do dự, họ lại vọt lên phía trước lần nữa.
Ầm!
Oành!
Vỡ vụn! Chém mạnh! Lướt nhanh! Đâm! Ngăn đòn! Nắm! Cắt!
Mỗi một chiêu đều bộc phát toàn bộ sức mạnh, đôi bên đã chín lần liên tiếp chạm đến giới hạn!
Khi tấn công, ai cũng không dám xem nhẹ ngân thương của đối phương, trực tiếp tấn công vào cơ thể của người kia. Bởi vì cú đánh của Cao Sùng có thể xuyên thủng áo giáp của Hứa Cảnh Minh, còn ‘Vô Ảnh Thích’ của Hứa Cảnh Minh cũng chỉ cần một chút cơ hội thì sẽ đâm vào đầu Cao Sùng.
Vì vậy, hai người nhất định phải phá vỡ thế thương(*) của nhau!
(*) Thế thương: xu thế và thương pháp
Nhưng làm thế nào để phá hủy thế thương của đối phương?
Thương không còn uy hϊếp, mới có thể nhân cơ hội gϊếŧ chết đối thủ.
Làm thế nào để phá vỡ sức mạnh của đối thủ?
Hai người vô cùng kiêu ngạo, đã xông lên đánh trực diện, cứng đối cứng với nhau chín lần!
“Đây là loại thương pháp gì?”
“Thần tiên đánh nhau.”
“Trời ạ, họ là đang phá hủy nhà cửa sao?”
Phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc đã vượt qua bảy vạn người xem. Giờ lúc này, hàng vạn khán giả đang đồng loạt sôi trào.
Trong trận chiến cấp Thần này, nếu như nói ‘mũi tên’ của Thần Tiễn Thủ sắc bén tàn khốc, ám sát của cụ Liễu Tiến Phong giống như bạch hồng quán nhật(*) khiến người ta kinh ngạc.
(*) Bạch hồng quán nhật: là một hiện tượng tự nhiên, giữa ban ngày bỗng có cầu vồng màu trắng bắt qua mặt trời. Người ta bảo rằng hiện tượng này xảy ra khi sắp sửa có chuyện bất thường, giống như lời dự báo cho việc cụ Liễu Tiến Phong ám sát Thần tiễn thủ và Đổng Húc.
Thì lúc này, trận chiến giữa Hứa Cảnh Minh và Cao Sùng giống như cuộc đối kháng ác liệt giữa hai vị mãnh tướng trong thần thoại.
“Ầm ầm.”
Các bức tường bên đường cái đều sụp đổ, ngân thương của hai người quét qua nơi nào, nơi đó ngay lập tức sẽ đổ nát!
Còn phiến đá trên mặt đất đã hoàn toàn vỡ nát từ lâu…
Mỗi lần Hứa Cảnh Minh và Cao Sùng đạp xuống đất, bùn đất sỏi đá đều sẽ văng tung tóe.
Mỗi một thương của bọn hắn, đều dẫn tới cuồng phong gào thét!
“Đây mới là thực lực của quán quân thế giới.”
“Hùng Miêu Trương Khiêm” rời khỏi không gian chiến đấu rồi đi đến khán đài phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ, hắn nhìn một màn này rồi cảm thán: “Cả hai người họ đều mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Trên khán đài, Liễu Hải cũng đang theo dõi, gật đầu: “Ba năm qua kể từ khi giải nghệ, Cảnh Minh vẫn không hề buông lỏng bản thân, thương pháp càng ngày càng thành thạo. Còn Cao Sùng cũng có thể sử dụng sức mạnh của mình thuần thục, tự nhiên hơn nữa. Hai người bọn họ đã gặp đối thủ của mình!”
Những khán giả bình thường xem đến trợn mắt há mồm, miệng la hét phấn khích.
Ba vị bình luận viên trên đài cũng bị sốc không kém.
“Đây, đây cũng quá mạnh rồi. Tôi chưa từng thấy hai người có thể chém gϊếŧ đến mức này!”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm hoàn toàn bị sốc.
P.s: cầu KP~