“Hả? Chỉ dùng mỗi thương sao?”“Huyết Phủ” Vương Tiếu nhìn vị sư đệ trẻ tuổi này. Lúc Hứa Cảnh Minh mới 18 tuổi, hắn gia nhập đội tuyển quốc gia, khi đó Vương Tiếu đã giải nghệ, chỉ thỉnh thoảng quay về giúp đỡ các sư đệ và sư muội trong đội tập luyện học hỏi thêm. Nhưng hắn biết rất rõ, vị Hứa sư đệ này có thiên phú rất cao, khi hắn 20 tuổi đã có thể bước lên võ đài của cuộc thi Võ Thuật thế giới.
“Chí ít chắc ăn hơn một chút.”
Hứa Cảnh Minh nói, đồng thời cẩn thận quan sát đối phương. Vì không có Thần Tiễn Thủ hỗ trợ, hắn phải một chọi một với “Huyết Phủ” Vương Tiếu, cho nên nhất định phải dùng toàn lực ứng phó, dù sao đối phương cũng đã từng giành được vị trí thứ hai thế giới, hắn còn rất giỏi phòng ngự!
“Đến chịu chết đi!”
Cách đó không xa, Cao Sùng trở nên vô cùng kích động!
Cao Sùng không hề băn khoăn, hoàn toàn thả lỏng chân tay, hắn trước tiên vung mạnh cây thương về phía “Hùng Miêu” Trương Khiêm, khiến Trương Khiêm liên tục lui về phía sau. Sau đó hắn lại giẫm chân bật mạnh nhảy tới trước mặt Ngô Trại, đâm mạnh một thương về phía đầu của Ngô Trại.
Ngô Trại hai tay giơ khiên lên, đỡ được một phát.
“Ông.”
Ngô Trại nhảy lên chống đỡ, nhưng đột nhiên Cao Sùng thúc mạnh vào thắt lưng và bụng hắn, một phát đâm từ phía trước, bỗng chuyển thành động tác chém xuống.
Choang!
Cao Sùng trực tiếp chém vào mép của tấm khiên, Ngô Trại cảm thấy tay trái của mình tê rần, tấm khiên trực tiếp đập xuống mặt đất, khiến tảng đá ở ngã tư đường đều vỡ vụn ra.
Trước tiên đập vỡ tấm khiên, cây thương Như Long thuận thế đâm thêm một phát.
Ngô Trại cũng không kịp phòng bị gì, một thương này lập tức xuyên qua yết hầu của hắn! Thân ảnh hư ảo của Ngô Trại tan biến trong trấn nhỏ.
“Đúng là chỉ số thực chiến 0%!”
Cao Sùng cười nhạo. Khi đánh bại một đối thủ có ít kinh nghiệm chiến đấu bằng vũ khí lạnh, hắn vốn dĩ không có quá nhiều cảm giác thành tựu. Nhưng vì bị tức nghẹn đến bây giờ, hắn cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái.
Trương Khiêm bị một thương của Cao Sùng ép lùi lại, hắn còn chưa kịp chạy tới thì đã thấy đồng đội của mình bị gϊếŧ.
Quá nhanh!
Phát đâm chuyển thành phát chém, sau đó lại thuận thế đâm thêm phát nữa, lập tức lấy mạng đồng đội của hắn!
“Đến lượt cậu!”
Cao Sùng nhìn Trương Khiêm: “Hùng Miêu, cậu nên khiến cho tôi dùng thêm mấy chiêu nữa, nếu không sẽ rất không thú vị.”
“Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức cứng rắn đối đầu với anh.”
Trương Khiêm đang cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, hắn bắt đầu thi triển thân pháp linh hoạt.
Cao Sùng nhếch miệng cười, trực tiếp xông lên.
Mặt khác. . .
Hứa Cảnh Minh và huyết phủ Vương Tiếu đều không dám phân tâm.
“Kinh nghiệm dùng vũ khí lạnh của Ngô Trại còn quá ít, điều này sớm đã đoán được.”
Hứa Cảnh Minh không hề suy nghĩ nhiều, cẩn thận nhìn chằm chằm “Huyết Phủ” Vương Tiếu trước mặt, cố gắng tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Ầm.
Hứa Cảnh Minh giẫm chân, vọt lên phía trước.
“Đến đây.”
“Huyết Phủ” Vương Tiếu cũng hết sức thận trọng.
Vụt vụt vụt.
Hứa Cảnh Minh áp sát đến trong nháy mắt, cây thương trong tay hắn bỗng trở nên mơ hồ, biến thành những bóng thương liên tục đâm về phía Vương Tiếu. Đây chính là lợi thế của binh khí dài!
Nột tay “Huyết Phủ” Vương Tiếu cầm khiên, một nửa cơ thể của hắn ẩn sau đó, còn tay còn lại thì cầm một chiếc rìu lớn. Chiếc rìu này cũng có thể dùng làm nửa tấm khiên còn lại. Hắn cố hết sức lao về phía trước, tiến đến gần Hứa Cảnh Minh.
Một bên tấn công, một bên phòng thủ.
Phía phòng thủ cầm khiên đẩy về phía trước, còn bên tấn công cầm ngân thương đang cố gắng giữ khoảng cách.
“Vương sư huynh đã từng giành được vị trí thứ hai thế giới, lại còn có thể phối hợp khiên và rìu vô cùng vững chắc. Hơn nữa, hắn rất quen thuộc chiêu thức ‘Vô Ảnh Thức của mình, cho nên hắn vô cùng cẩn thận, nhất định không để cho mình có cơ hội.”
Hứa Cảnh Minh không kiêu ngạo, không nóng nảy mà kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội. Ở cấp bậc này của bọn họ, nếu ai nóng nảy để lộ ra sơ hở, đối thủ đều sẽ nhanh chóng nắm bắt được, vậy thì hoàn toàn kết thúc.
Người ngoài nghề có thể không hiểu rõ về tuyệt chiêu “Vô Ảnh Thức” của Hứa Cảnh Minh, nhưng các võ sư đã sớm nghiên cứu qua không biết bao nhiêu lần. Bọn họ đã sớm nắm rõ, cách duy nhất phá giải chiêu thức này chính là: không được cho Hứa Cảnh Minh có cơ hội.
“Chỉ cần cho Hứa Cảnh Minh cơ hội, một khi thi triển Vô Ảnh Thích, mình sẽ thua.”
Giờ phút này, “Huyết Phủ” Vương Tiếu giống như một khối đá ngầm, cẩn thận phòng thủ trước từng đợt tấn công điên cuồng của Hứa Cảnh Minh.
“Không tốt, Hùng Miêu bên kia sắp không xong rồi.”
Hứa Cảnh Minh biết mình nhất định phải mạo hiểm. Nếu để “Hùng Miêu” Trương Khiêm bại trận, Cao Sùng và Vương Tiếu nhất định sẽ hai đánh một với hắn.
“Cẩn thận phòng thủ, một giọt nước không lọt. Vậy thì tôi sẽ đánh anh đến mức phải lộ sơ hở!”
Con mắt của Hứa Cảnh Minh đỏ lên, giậm chân bật lên phía trước, giống như một con mãnh thú giận dữ đang vồ tới, ngân thương trong tay hắn chính là sừng của một mãnh thú!
Hắn chưa từng tấn công chỗ khác, chỉ nhắm vào tấm khiên trong tay của Vương Tiếu!
Thương pháp —— Phá Sơn!
“Rầm!”
Tuy “Huyết Phủ” Vương Tiếu đã có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị chiêu thức ẩn chứa sức mạnh này đánh đến mức đứng không vững: “Chiêu này quá mạnh rồi.”
Vương Tiếu lảo đảo lui về phía sau, Hứa Cảnh Minh giậm chân lao tới phía trước lần nữa, hắn giống như một đại tướng quân xung phong ra trận, cây ngân thương của hắn có thể bổ, có thể đập, còn có thể đâm xuống.
Bổ vào khiên, chém qua tấm khiên, khiến nó vỡ ra.
Rầm rầm rầm.
“Huyết Phủ” Vương Tiếu cố gắng ổn định thân thể, hắn muốn phòng thủ cho thật tốt, nhưng khi đối mặt với đợt tấn công hết sức hung mãnh của Hứa Cảnh Minh, hắn giống như bị hồng thủy đánh vào, chỉ cảm thấy bản thân lung lay sắp đổ, muốn vỡ tung.
“Vị sư đệ này của mình, hung ác vậy sao?”
Phốc!
Khóe mắt của huyết phủ Vương Tiếu lóe sáng chú ý tới một dư ảnh: “Không ổn!”
Dư ảnh lóe lên, lướt qua tấm khiên, đâm xuyên qua bộ áo giáp hộ thân nhẹ Vương Tiếu, sau đó lập tức rút ra!
Áo giáp trên ngực Vương Tiếu xuất hiện lỗ thủng, máu tươi trào ra.
“Vô Ảnh Thước.”
Vương Tiếu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Vẫn bị cậu tìm được cơ hội.”
Cơ thể hóa hư ảo, tan biến.
Vương Tiếu mất mạng.
Mặc dù Vương Tiếu mặc áo giáp hộ thân hạng nhẹ, nhưng không thể cản được phát đâm mạnh của đại thương!
Chỉ có áo giáp cỡ lớn mới có thể chống lại một đòn kia.
Tấm khiên của hắn bị Hứa Cảnh Minh phá hư, lúc xuất hiện sơ hở, Hứa Cảnh Minh lập tức tung ra chiêu “Vô Ảnh Thước”! Một chiêu kiến công!
Hứa Cảnh Minh không kịp thả lỏng, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Cao Sùng cầm ngân thương trong tay , như hổ rình mồi nhìn về phía Hứa Cảnh Minh, bên cạnh chỉ có Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao rơi trên mặt đất, “Hùng Miêu Trương Khiêm đã tan biến từ lúc nào không rõ.
“Anh rất nhanh, tôi vừa giải quyết Trương Khiêm xong, thì anh đã đánh chết Vương Tiếu.”
Cao Sùng nhìn Hứa Cảnh Minh, nhếch miệng cười: “Hiện giờ thì còn lại anh và tôi.”
“Đúng, chỉ còn lại anh và tôi.”
Hứa Cảnh Minh cũng nhìn đối phương.
P.s: cầu KP~