Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 52: Hứa Cảnh Minh và Cao Sùng (1)

“Kiếm di chuyển nhẹ nhàng, dựa vào tốc độ để nổi danh.”Hoàng Vĩnh tán thưởng: “Cụ ông Liễu Tiến Phong luyện [Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp] thật cao thâm, thân thủ và tốc độ còn muốn nhanh hơn so với Đổng Húc cùng Liêm Sương. Nhưng kiếm pháp của ông ta lại có vẻ lợi hại hơn! Tốc độ của kiếm quá nhanh! Lúc đánh lén Hứa Cảnh Minh, Hứa Cảnh Minh dùng độc chiêu “Vô Ảnh Thước” nổi danh mới miễn cưỡng đỡ được. Nhưng đại sư Đổng Húc lại không thể ngăn cản được, cũng bởi vì một lần này, cụ Liễu Tiến Phong có ý muốn chết, liều chết cũng muốn chém ra một kiếm này. Cho nên càng đáng sợ hơn.”

“Thật không nghĩ tới, ngày đầu tiên ở thế giới ảo lại có một cụ ông 97 tuổi có thể bày ra một thân thủ lợi hại như thế, kiếm pháp của ông ta còn đáng sợ hơn nữa. Không tầm thường!”

Hoàng Vĩnh tán thưởng.

Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp chính thức của chính phủ, số người xem đã đạt tới 630 triệu người, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

Trên khán đài, có một người đàn ông trung niên khôi ngô đang ngồi, hắn đúng là Liễu Hải! Các tuyển thủ chuyên nghiệp đứng đầu trong nước, tuyệt đại đa số đều là đệ tử của hắn.

“Hình Ý Hầu Hình của chú hai, thật đúng là luyện đến tận xương cốt.”

Người đàn ông trung niên khôi ngô cười đến vui vẻ: “Có thể nhìn thấy kiếm pháp của chú hai lần nữa, thật sự làm cho người ta vui vẻ.”

Khi Liễu Hải còn bé thì đã được chú hai đích thân dạy dỗ, về sau được sư phụ mang theo bên người vì có thiên phú cao. Sư phụ đã mất từ lâu, trên đời này chỉ còn chú hai là người duy nhất có ân dạy truyền nghề cho ông!

Chú hai 97 tuổi, vốn đã sớm an hưởng tuổi già, mỗi ngày còng lưng, chơi đùa tập kiếm dưỡng sinh. Nhưng thời đại đã thay đổi, chú hai có thể khôi phục thời kỳ đỉnh cao, cơ thể còn được tiến hóa, phô bày một thân bản lĩnh.

“Chú hai của mình, nhất định cũng đang rất vui vẻ.”

Trong đầu Liễu Hải tràn đầy vui sướиɠ, so với khi bản thân được đến thế giới đầu tiên càng vui vẻ hơn.

….

….

Trình Tử Hào xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ. Trong thực tại phát tiết đã lâu, sau khi biết được trận đấu đối kháng cấp Thần của Trung Quốc được phát sóng trực tiếp, hắn nhạy bén đánh hơi được cơ hội kinh doanh, cho nên lập tức đi vào thế giới ảo giữa lúc phát sóng trực tiếp.

“Hơn 600 triệu người xem sao?”

Trình Tử Hào im lặng quan sát, trận đấu đối kháng cấp Thần này là một bữa tiệc thị giác, khiến cho vô số người nhiệt huyết sôi sục và kinh sợ thán phục. Tuy nhiên, trong lòng Trình Tử Hào lại không có bất kỳ phấn khích hay vui sướиɠ nào, nếu có cũng chỉ là áp lực, bởi vì hắn mới từ trên mây hoàn toàn rơi xuống dưới.

“Lượng truy cập lớn như vậy, phải đáng giá bao nhiêu đây?”

Trình Tử Hào nhìn vào số lượng khán giả tăng vọt: “Nhiều năm như vậy, tập đoàn Hổ Sa cũng chưa từng có lượng người xem cùng một lúc nhiều như vậy.”

Trình Tử Hào cũng quan sát các cao thủ cấp Thần trong buổi phát sóng trực tiếp, mỗi một người bọn họ đều thu hút sự chú ý của vô số khán giả, trong đó có Hứa Cảnh Minh.

Hiện tại Hứa Cảnh Minh chói mắt xuất hiện ở đó, trong lòng Trình Tử Hào rất khó chịu.

Tuy nhiên, hắn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục tìm kiếm cơ hội kinh doanh: “Trong lúc phát sóng trực tiếp, có thể tặng tiền thưởng cho một tuyển thủ bất kỳ!”

Hắn nhẹ nhàng mở thanh phần thưởng.

Trong mười cao thủ cấp Thần, người dẫn đầu trong bảng xếp hạng tiền thưởng chính là “Thần Tiễn Thủ” Vương Di, dù sao cô cũng là một mỹ nữ, lúc bắn tên gϊếŧ địch lại vô cùng lãnh khốc, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều người hâm mộ, mức tiền thưởng hiện tại của cô đã lên tới hơn 652 vạn. Người chơi có số tiền thưởng đứng thứ hai là Liễu Tiến Phong, hơn 550 vạn.

“Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình, Cao Sùng, Hứa Cảnh Minh, Trương Khiêm, số tiền thưởng bọn họ đều ngang nhau, khoảng hơn 300 vạn.

Còn số tiền thưởng của “Quỷ Song Đao” Đổng Húc, “Huyết Phủ” Vương Tiếu, “Miêu Đao Nữ Hiệp” Liêm Sương, “Quyền Vương Ngô Thắng” đều tương đối thấp.

“Tiền thưởng của Hứa Cảnh Minh xếp thứ năm sao?”

Trình Tử Hào nhìn tên tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp mà mình đã từng quen biết, hắn bĩu môi: “Cũng bình thường thôi.”

“Số tiền thưởng này sẽ phải chia một nửa cho phía chính phủ thế giới ảo!”

Trình Tử Hào nghĩ: “Chính phủ cũng hay thật, một cái cung điện thần tiên trên mây trong không gian cá nhân lại có giá hơn 100 vạn! Đây đều là những khung cảnh giả lập mà thôi, nhưng lại có thể bán ra với lợi nhuận kếch xù.”

“Sau này, một ngày của con người sẽ dành một nửa thời gian sống trong thế giới ảo, cơ hội kinh doanh lớn nhất là đây.”

“Nhưng mình phải làm sao để khai thác cơ hội kinh doanh này?”

Trình Tử Hào tiếp quan sát trận đấu phát sóng trực tiếp.

Lúc này, người dẫn chương trình Lưu Hâm, các bình luận viên Hoàng Vĩnh và Tần Nhất Văn đang kể lại quá trình ám sát Liễu Tiến Phong, số tiền thưởng của cụ ông vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Thị trấn mưa phùn.

Nhìn tảng đá bị phá hỏng ở ngã tư đường, Cao Sùng, Vương Tiếu, Hứa Cảnh Minh, Ngô Trại, Trương Khiêm, cả năm người bọn họ như nhận được nhắc nhở rằng đồng đội của bọn họ đã chết ra sao.

“Ha ha ha.”

Cao Sùng lại cười lớn: “Cụ Liễu thật lợi hại, có thể lấy một đổi hai.”

“Cụ trâu bò thật.”

“Huyết Phủ” Vương Tiếu cũng cười rất vui vẻ.

Hai người bọn họ đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ, bọn họ luôn phải duy trì cảnh giác cao độ, đề phòng những mũi tên đáng sợ của Thần Tiễn Thủ, điều này đã làm tiêu hao rất nhiều tinh thần và sức lực.

Nhưng hiện tại thì bọn họ đã có thể thả lỏng!

“Không có Thần Tiễn Thủ uy hϊếp, vậy tôi có thể thoải mái chơi đùa với các cậu rồi.”

Cao Sùng nhìn Ngô Trại và Trương Khiêm ở phía trước.

“Cảnh Minh, cậu đừng tưởng mình có thể làm Tôn Ngọc Đình bị thương thì sẽ có thể bắt nạt được tôi.”

“Huyết Phủ” Vương Tiếu nói.

Hứa Cảnh Minh nhìn song khiên trong tay, trên khiên có vài vết tích, đều là do rìu bổ!

Kiếm của Tôn Ngọc Đình căn bản không thể làm tổn hại tấm khiên này được.

Choang choang.

Hứa Cảnh Minh tiện tay ném song khiên xuống mặt đất, đồng thời vươn tay ra, lấy hai cán thương sau lưng, xoay chuyển hợp nhất, hoàn toàn khóa kín.

Hứa Cảnh Minh cầm cây thương dài trong tay, nhìn “Huyết Phủ” Vương Tiếu.

“Rốt cuộc cũng dùng thương sao?”

“Huyết Phủ” Vương Tiếu nhìn Hứa Cảnh Minh.

“Vương sư huynh, nếu chỉ dựa vào song khiên, đúng là không đối phó được với sư huynh.”

Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.

P.s: cầu KP~